Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 214:




Chương 214:

 

“Biết động không nổi là tốt rồi, bảo Trần Lệ Dương rằng sau này hễ mà nhìn thấy tôi thì phải đi đường vòng, nếu không gặp một lần tôi liền đánh một lần.”

 

Diệp Phi nở một nụ cười u ám, bắt chọt lại đạp gãy một chân của Trằn Lệ Dương.

 

Trần Lệ Dương hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

 

Sắc mặt Trần Quang Vinh trầm xuống: “Diệp Phi, cậu khi dễ người quá đáng.”

 

Ông ta cảm thấy sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi, đã máy lần nảy sinh ra ý muốn cướp súng đất của thủ hạ.

 

Diệp Phi hừ lạnh một tiếng: “Tôi chính là bắt nạt đấy, làm sao?”

 

“Ban nãy mười mấy người liên thủ đối phó tôi, tôi có nói mấy người khi dễ người quá đáng không?”

 

“Nhỡ kỹ, sau này nhìn thấy tôi nhất định phải đi đường vòng nếu không gặp anh một lần tôi sẽ đánh anh một lần.”

 

Sau khi nói xong Diệp Phi lại cho Trần Lệ Dương thêm một đạp nữa sau đó mới thong thả đi về phía cầu thang.

 

Khốn khiếp thật! Quá kiêu ngạo rồi! bố tên thủ vệ Trần gia không kiềm chế được chĩa mũi súng về phía Diệp Phi hét lên: “Ông đây đền mạng cho mày.”

 

Không đợi anh ta bóp cò tay trái Diệp Phi đã nắm máy chiếc đũa ở trên bàn phóng qua, vù vù bắn vào cổ tay bọn họ.

 

*A…” bố người đồng thời hét thảm một tiếng, lùi về sau hai bước, súng cũng rơi xuống đắt.

 

Bọn họ nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt khó tin, không ngờ tới Diệp Phi lại dùng đũa đâm xuyên cổ tay bọn họ.

 

Ba người theo bản năng mà muốn nhặt súng lên thế nhưng Diệp Phi đã đi tới trước mặt bọn họ nắm lấy bố chiếc đũa lại vèo vèo ném xuống đắt.

 

Lần này, trực tiếp đem tay trái của bố người cắm trên sàn nhà.

 

Máu chảy từng dòng.

 

*A…” Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên khiến cho tinh thần của Viên Tĩnh các cô ta trở nên run rầy.

 

Sự tàn nhẫn của Diệp Phi đã vượt qua sức tưởng tượng của các cô ta.

 

Ba người bị thương không có cách nào để đứng lên, cũng không thể rút được chiếc đũa ra, chỉ có thể nằm trên mặt đất, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

 

Sự bướng bỉnh và liều lĩnh ban nãy hoàn toàn biến mắt.

 

Diệp Phi ở trong mắt bọn họ chính là ác ma.

 

Mười mấy tên thủ hạ Trần thị cũng nghiền răng nghiền lợi thế nhưng không có ái dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bọn họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Diệp Phi.

 

“Còn không tránh ra?”

 

Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Toàn bộ đều muốn tìm chết sao?”

 

Viên Tĩnh bọn họ cũng có chút hoảng hốt, không ngờ Diệp Phi lại càn rỡ như vậy, càng thổ huyết hơn chính là Trần Quang Vinh lại không thể làm gì được anh.

 

“Tránh ra, tránh ra.”

 

Trần Quang Vinh chịu đựng cơn giận dữ: “Trời đất rộng lớn chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại.”

 

Câu này hoàn toàn là nghiền răng nghiền lợi mà nói ra, nó chẳng khác nào con rắn độc thè lưỡi.

 

Ông ta nhát định phải trả thù.

 

“Khốn khiếp, kêu gào nhiều như vậy chẳng phải đến cuối cùng vẫn là không dám giết tao hay sao.”

 

Lúc này đây Trần Lệ Dương vẫn đang nửa quỳ chịu đựng cơn đau nhức từ chân truyền tới, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Phi cười lớn không thôi: “Biết sự nghiêm trọng của việc giết tao rồi sao?”

 

“Diệp Phi, tao và mày không giống nhau, cho dù mày có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì mày cũng chỉ có thể cho tao một trận, đánh gãy chân tay tao thế nhưng lại không dám giết tao.”

 

*Còn tao, chỉ cần cho tao cơ hội tao nhất định sẽ xử chết mày, xử chết cả nhà mày mà không cần phải lo bất cứ hậu quả gì.”

 

“Mày cũng có thể lại đánh tao cũng có thể lại dùng chiêu cáo đội lốt hỗ thế nhưng đó cũng là việc nhỏ mà thôi.”

 

“Đẳng cấp của tao với mày đã được định sẵn là hạn chót của tao chính là hạn mức cao nhất của mày.”

 

“Mày cứ đợi đấy sớm muộn gì tao cũng sẽ xử chết mày, cho dù không giết chết mày thì cũng có thể giết chết Đường Nhược Tuyết với mẹ mày…” Anh ta cười một cách điên cuồng trông vô cùng đắc ý, tiện nhân mãi vẫn chỉ là tiện nhân, mãi mãi không thể trở mình lên được.

 

Viên Tĩnh các cô ta lại một lần nữa cao cao tại thượng trêu tức nhìn Diệp Phi rời đi, ngông cuồng một trận đến cuối cùng không phải cũng là lo sợ mà cuốn xéo sao.

 

Mặc dù chuyện này có chút khó chịu thế nhưng lại khiến cho cô ta cảm thấy có chút hả hê.

 

Diệp Phi quay đầu nhìn về phía Trần Lệ Dương: “Động tới người nhà tôi?”

 

“Mày có thể đánh nhau, có chỗ dựa vững chãi, tao muốn động vào mày là rất khó thế nhưng người nhà của mày lại không như vậy phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.