Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2132:




Chương 2132

“Ông có thể khiển trách anh ta, cảnh cáo anh ta, phòng bị anh ta, thậm chí mắng chửi anh ta coi thường luật pháp, nhưng vẫn không thể hạn chế sự trả thù của họ đâu.”

Ông ta thể hiện trạng thái lực bất tòng tâm: “Chúng ta không thể cầm chân để ngân hàng Đế Hào không báo thù nữa có phải không?”

“Làm việc như thế là không thể chấp nhận được?”

Dương Hồng Tinh từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một tiếng rồi nói: “Tống Hồng Nhan suýt chết, Diệp Phi (Phàm) làm như vậy thì có thể chấp nhận được sao? Nói tới cùng lại là Đoan Mộc Thanh tự tìm đến cái chết.”

“Bất kể Đoan Mộc Thanh đúng hay sai, thì hiện tại cuối cùng hắn đã chết rồi…” Đường Thạch Nhĩ không nói nên lời, sau đó lại nói ra một câu: “Nhưng ngân hàng Đế Hào là gia tộc lớn có sản nghiệp vô cùng lớn, con cháu nòng cốt đã chết, không báo thù thì còn gì gọi là mặt mũi thể diện nữa đây?”

Ông ta xoay lòng bàn tay theo thói quen, nhưng lại phát hiện quả óc chó đã sớm vỡ nát: “Việc này ông và tôi đều không quản được.”

Dương Hồng Tinh cười lạnh: “Lúc tôi với ông nói chuyện về quy định, ông lại nói với tôi cái chuyện làm việc theo cảm xúc. Lúc tôi nói với ông nói về cái chuyện anh ta làm việc theo cảm xúc này, ông lại nói với tôi chuyện mặt mũi thể diện.”

“Đường Thạch Nhĩ, ông đừng lá mặt phải lá mặt trái với tôi, tôi chỉ có một thái độ người sai là ở Đoan Mộc Thanh, ngân hàng Đế Hào sẽ truy cứu trách nhiệm.”

Dương Hồng Tinh rất mạnh mẽ mà gằn từng chữ: “Nếu ngân hàng Đế Hào không chấp nhận, tôi đây sẽ hoàn toàn công khai việc này và công bố lời khai của mọi người.”

“Ngân hàng Đế Hào còn không thời gian ngắn và nhanh chóng chuyện, muốn tới Long Đô giết Diệp Phi (Phàm), tôi đây sẽ xin doanh trại tử sĩ tiến vào Long Đô để hỗ trợ trị an.”

“Tới bao nhiêu, giết bấy nhiêu.”

“Vẫn không khuất phục thì tôi sẽ liệt ngân hàng Đế Hào vào đối tượng màu đỏ nguy hiểm, để Diệp Đường Duy dùng quyền lợi Thần Châu đuổi cùng giết tận trên toàn thế giới.”

“Cho nên tôi mới để ông thuyết phục ngân hàng Đế Hào dừng lại, không phải tôi sợ họ sẽ gây rắc rối, mà là tôi không muốn giết quá nhiều người.”

“Đây là vì tốt cho ngân hàng Đế Hào, cũng là vì tốt cho Đường Thạch Nhĩ và nhà họ Đường các ông.”

Ông ta nhắc nhở một câu: “Nếu không chuyện bị làm to rối tung lên, thì người chịu trách nhiệm như ông khó mà trốn tội.”

Khóe miệng Đường Thạch Nhĩ động không ngừng: “Ông Dương, đây là ông ỷ thế hiếp người à.”

“Còn có, tôi cũng đã thành thật lấy lời khai, Diệp Phi (Phàm) tự vệ, đồng thời cố gắng hết sức để xoa dịu năm trăm tân khách, tôi thực sự là đã tận lực rồi.”

Ông ta ra vẻ mình rất bất đắc dĩ: “Ông không thể lại ép buộc tôi làm thuyết khách nữa.”

Dương Hồng Tinh không rung động chút nào: “Tôi cũng đang bảo vệ công lý, cũng đang giữ gìn quyền lợi của Thần Châu.”

“Diệp Phi (Phàm) làm mất mặt ông, đánh vào mặt của ông, những điều này tôi đều biết.”

“Ông có khả năng thách thức anh ta, trả thù anh ta, tôi sẽ không nói gì.”

“Nhưng nếu ông muốn mượn thế lực bên ngoài để gây sự, thì Dương Hồng Tinh tôi đây tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Ông cứ muốn nhìn, ngân hàng Đế Hào như chó điên đến Long Đô cắn xé Diệp Phi (Phàm) như vậy? Hay là ông hy vọng Long Đô bị người ngoài quậy đến mức gà bay chó sủa?”

“Hay là, đúng như lời đồn đã nói, Đường Thạch Nhĩ ông là túi tiền của nhà họ Đường, mà ngân hàng Đế Hào là túi tiền của Đường Thạch Nhĩ ông?”

“Bởi vì tầng quan hệ này, nên ông mới không muốn làm thuyết khách của ngân hàng Đế Hào?”

Dương Hồng Tinh nhẹ nhàng nói, lại làm cho Đường Thạch Nhĩ nheo mắt cười ha ha, hô hấp cũng không còn dồn dập.

Tiếp đó, Đường Thạch Nhĩ cười ha ha: “Lão Dương Hồng Tinh, ông nói đùa à, sao ngân hàng Đế Hào có thể là túi tiền của nhà họ Đường dược?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.