Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2114:




Chương 2114:

“Họ đều là những nhà kinh doanh theo quan điểm tiền bạc. Họ lo lắng rằng cổ phiếu sẽ trở nên vô giá trị, vì vậy cô phải thêm một Núi Vân Đỉnh để thế chấp.”

“Tôi đập bàn, nói rằng cổ phiếu khi giảm giá cũng trị giá 10 tỷ với lại danh tiếng của Cô Đường Nhược Tuyết cũng trị giá 10 tỷ.”

“Nhưng những lão cổ đông này chỉ muốn vật thật thế chấp, nếu không thì sẽ không để tôi giải ngân.”

“Tôi không thể lôi kéo họ và tôi tin rằng ông Đường sẽ trả nợ đúng hạn và có thể trả được hàng chục tỷ, vì vậy tôi đã thêm Núi Vân Đỉnh vào.”

“Cô Đường Nhược Tuyết, dựa vào gia cảnh và hoàn cảnh hiện tại của cô, mười tỷ nhất định là đáng giá. Việc bổ sung Núi Vân Đỉnh cũng không ảnh hưởng gì đi?”

Đoan Mộc Thanh nhìn Đường Nhược Tuyết cười hỏi: “Chẳng lẽ Cô Đường Nhược Tuyết đang lo lắng không thể trả hết trong ba năm sao? Hay tập đoàn Nhược Tuyết là một cái vỏ rỗng thôi sao?”

Đúng vậy, tập đoàn Nhược Tuyết hiện đang là một doanh nghiệp lớn, làm sao có thể không trả hết nợ trong vòng ba năm?

Vì tập đoàn Nhược Tuyết có thể trả hết, nên Ngân hàng Đế Hào không thể lấy đi Núi Vân Đỉnh được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết dịu đi rất nhiều, mặc dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn quyết định ký hợp đồng: “Được rồi, ký hợp đồng này đi.”

Đường Nhược Tuyết cần gấp số tiền này để lấp lỗ hổng về vốn. Vậy là cuối cùng cũng đặt cây bút ký.

“Cô Đường Nhược Tuyết, cô không thể ký được!”

Đúng lúc này, Cao Tĩnh từ ngoài chạy vào, thở hổn hển, ấn tay Đường Nhược Tuyết rồi nói: “Luật sư Tần đã hỏi qua kênh đặc biệt rồi, tiền của Ngân hàng Đế Hào không được sạch cho lắm.”

“Đây là ngân hàng đen lớn nhất ở Đông Nam Á và là ngân hàng ngầm lớn nhất. Nó luôn nằm trong tầm ngắm của cảnh sát quốc tế.”

“Sau khi cô vay tiền từ ngân hàng này nếu không phải bị từ từ chiếm đoạt thì cũng bị dính vào rắc rối rửa tiền đó.”

Rửa tiền?

Ngân hàng tư nhân ngầm?

Tay phải của Đường Nhược Tuyết run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Thanh, muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta xem rốt cuộc là thật hay giả.

“Thư ký Cao, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung được đâu.”

Đoan Mộc Thanh cũng không tức giận, chỉ là giả lả cười nói với Cao Tĩnh: “Ngân hàng Đế Hào làm ăn hợp pháp, làm sao có thể là ngân hàng tư nhân ngầm gì đó được? Nghi án rửa tiền thì lại càng vô căn cứ.”

“Về phần cô nói tiền của tôi không sạch sẽ, vậy cô nói cho tôi biết…” Hắn lấy ra bảy trăm ngàn rồi đặt lên bàn, bàn tay đập bồm bộp: “Hai loại tiền này, tiền nào sạch sẽ, tiền nào bẩn thỉu đây?”

Trong mắt hắn có sát ý, nếu không phải đang ở trước công chúng thì hắn đã sớm giết Cao Tĩnh trăm ngàn lần rồi.

“Tổng giám đốc Đường, dù thế nào cũng không thể ký hợp đồng này được.”

Cao Tĩnh lại không thèm để ý đến Đoan Mộc Thanh, chỉ tiếp tục khuyên bảo Đường Nhược Tuyết: “Luật sư Tần nói tuy rằng anh ta vẫn chưa tìm được thứ để lấp vào lỗ hổng vốn nhưng tuyệt đối không thể vay tiền của ngân hàng Đế Hào.”

“Anh ta còn phát hiện mười năm trước ngân hàng Đế Hào từng kiện cáo hơn ba trăm lần, gần như là bọn họ kiện người ta, còn trả thù người ta đến mức táng gia bại sản.”

“Một năm ra tòa ba năm lần còn có thể hiểu được, nhưng một năm hơn ba trăm lần ra tòa, nói thế nào cũng thấy có vấn đề.”

Cô ấy nhắc nhở Đường Nhược Tuyết: “Một khi dính phải thì hậu hoạ khôn lường.”

“Nếu ngân hàng Đế Hào thật sự không thể gặp ánh sáng thì chúng tôi có thể làm ngăn được nhiều năm như vậy à? Còn có thể trở thành ngân hàng cổ phần đầu tiên trong nước được à?”

Đoan Mộc Thanh bắt chéo chân, nhìn chằm chằm Cao Tĩnh, cười lạnh nói: “Nếu chúng tôi thật sự không làm ăn sạch sẽ, mỗi lần đại hội Thương Minh tổ chứ còn có thể mời chúng tôi tham gia sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.