Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2101:




Chương 2101

“Khi đó, tôi đã hứa rằng tất cả những bệnh nhân xảy ra chuyện sau khi dùng Hồng Nhan Bạch Dược, bất kể là do tác dụng phụ hay do chất lượng, bệnh viện Hồng Nhan điều trị miễn phí toàn bộ.”

“Nếu Hồng Nhan Bạch Dược có vấn đề, chứ không phải là bệnh nhân cố ý gây chuyện, hoặc do bên thứ ba hãm hại, chúng tôi cũng sẽ bồi thường một khoản lớn.”

“Cho nên bây giờ tôi gửi thuốc mà họ đã sử dụng đến Sở Y tế để kiểm tra, và cho nhân viên kiểm tra ngẫu nhiên các sản phẩm trong kho và sản phẩm bán ra.”

“Sở Y tế đang cố gắng điều tra vụ việc, tin rằng sẽ sớm có kết quả.”

“Nhưng đây đều là những điều sau này.”

“Bây giờ có hơn hai mươi người bị ngộ độc đang nằm trong bệnh viện, người nhà cũng đã đến một đống, tất cả đều là những vai khó ứng phó.”

“Họ không quan tâm nhiều như vậy, cắn chặt vấn đề Hồng Nhan Bạch Dược, vì vậy nên họ chỉ nhận ra hai việc, một là cứu người, hai là bồi thường.”

Khuôn mặt của cô ấy rất bất lực: “Chỉ cần một người không vừa ý, có lẽ sẽ đập phá nhà máy và bệnh viện.”

“Không có gì, sẽ không có gì bất trắc cả.”

Diệp Phi (Phàm) bắt tay Tống Hồng Nhan: “Chúng ta cùng phân công công việc và hợp tác, cô truy tìm nguồn gốc của loại thuốc mỡ, tôi thì phụ trách cứu người bị trúng độc.”

Tống Hồng Nhan nhẹ nhàng trả lời Diệp Phi (Phàm) cùng với một nụ cười: “Tôi hiện tại đã yên tâm, vì anh cuối cùng đã tới, tôi đã có người đáng tin cậy rồi.” Diệp Phi (Phàm) cười đáp, rất thích cô ở điểm này, dù rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa nhưng cô ta vẫn để anh lên phía trước để làm nổi bật vai trò của anh.

Diệp Phi (Phàm) không thể nói được là mình có hữu dụng hay không hữu dụng, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng mình được coi trọng và được cần đến… Năm phút sau, Diệp Phi (Phàm) cùng với Tống Hồng Nhan đi đến sảnh đông ở tầng một, ở đây đã bị cô lập, được đặc biệt dùng để cứu chữa hai mươi ba người bệnh nhân bị trúng độc.

Kim Ngưng Băng đang bận rộn đến tối mày tối mặt, cô ta một bên vừa huớng dẫn cho các bác sỹ điều trị cho bệnh nhân vừa phải quan sát diễn biến tình trạng của họ.

Thỉnh thoảng cô ta còn phải ứng phó với tâm trạng bất ổn của người nhà bệnh nhân.

Người nhà của bệnh nhân đều cho là thuốc Hồng nhan bạch có vấn đề, do đó từng người từng người đều không những đằng đằng sát khí mà còn có lẽ phải chẳng sợ gì cả.

Bọn họ còn phớt lờ sự ngăn cản của bảo an và y tá, nhất quyết muốn được điều trị ngay tại chỗ để tránh việc các nhân viên điều dưỡng khiến cho toàn bộ bệnh nhân vào chỗ chết. Một số bác sĩ đã cố gắng thuyết phục nhưng bị bọn họ đânh đập dã man, đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.

Những người nhà bệnh nhân này còn hành xử như những ông to bà lớn, không chỉ để y tá mang trà rót nước cho mình mà còn luôn luôn quát mắng y tá làm việc này, điều kia.

Bọn họ dựa vào thân phận khổ chủ mà làm trời làm đất.

Tống Hồng Nhan nhìn thấy liền khẽ chau mày, muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Diệp Phi (Phàm) lắc đầu can ngăn.

Những người này đều là thùng thuốc nổ nhưng việc khẩn cấo trước mắt chính là cứu người.

“Đem kim bạc lại đây, rồi đun một ấm thuốc bắc cho tôi, ở đây tôi là người tiếp quản.” Diệp Phi (Phàm) lướt nhìn những người bị trúng độc, sau đó đưa ra chỉ dẫn cho Kim Ngưng Băng và mấy người khác, đồng thời kê đơn thuốc cho bọn họ lấy thuốc.

Anh đã đưa ra chẩn đoán bệnh, những chất độc này không chỉ mạnh mà còn vô cùng lộn xộn, khi hòa vào cơ thể sẽ cùng với mực nước nhỏ giọt vào trong nước.

Anh ước tính rằng công dụng của viên đá Sinh Tử sẽ phát huy hiệu lực trong thời gian sớm nhất.

“Diệp Phi (Phàm), cậu đến rồi à?” Kim Ngưng Băng ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) xuất hiện, nhưng sau đó lại cau mày: “Nhiều người như vậy, cậu có thể xử lí hết được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.