Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2092:




Chương 2092

Diệp Phi (Phàm) lại ăn một đũa mì: “Phía cảnh sát không có cách nào điều tra rõ ràng, tôi cũng có thể tìm cách khôi phục lại sự trong sạch của mình.”

“Nhưng mà tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc là ai gọi anh trở về?”

Anh ấy biết Dương Kiếm Hùng ngày thường bận bịu công vụ, nếu như không phải có người đặc biệt nhắc nhở, anh ta sẽ không biết mình đã vào đây.

“Vợ cũ của cậu, Đường Nhược Tuyết.”

Dương Kiếm Hùng cũng không giấu giếm Diệp Phi (Phàm), rất thẳng thắn nói rằng Đường Nhược Tuyết đã tìm đến mình: “Cô ấy đặc biệt tìm tôi nói rõ tình huống, tự trách về sự vô tâm lỡ lời của mình rất nhiều, cũng hy vọng có thể giúp cậu một tay.”

“Tôi nhìn ra được tất cả những lời cô ấy không hề giả dối, tôi cũng tin rằng là do cậu không may, vì vậy tôi đã phê duyệt đơn xin bảo lãnh của Tần Thế Kiệt rồi.”

“Đợi cậu ăn mì, uống cà phê xong là có thể ra ngoài rồi.”

Anh ta nói cho Diệp Phi (Phàm) biết mục đích đến đây, còn có ý tốt nhắc nhở một câu: “Nhưng mà cậu phải đi ra từ cửa sau, cửa trước có rất nhiều phóng viên đang chực chờ săn tin.”

Động tác của Diệp Phi (Phàm) chậm lại, sau đó lấy lại sự bình tĩnh: “Nói với cô ấy rằng tôi sẽ không ra ngoài.”

“Không ra ngoài?”

Dương Kiếm Hùng hơi ngớ người: “Cậu thật sự thích ăn mì thịt bò cay ở đây sao?”

Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vẫn còn giận Đường Nhược Tuyết vô tâm sao?”

Nụ cười của Dương Kiếm Hùng bắt đầu có ý trêu đùa: “Ai cũng thành người lớn hết rồi, hai ba câu nhỏ nhặt không đáng để ôm cục tức này.”

“Không phải là để bụng, cũng không phải là thất vọng, chỉ là đột nhiên muốn giữ khoảng cách một chút.”

Diệp Phi (Phàm) rất thẳng thắn thổ lộ tiếng lòng của mình: “Có lẽ đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi.”

“Cô ấy vừa đến gần tôi liền có chút lo sợ bởi vì không có cách nào đoán được, đây là thương yêu hay là muốn giết hại.”

“Mỗi lần cô ấy đối xử tốt với tôi, tôi đều cho rằng là thương yêu, vui mừng hớn hở ôm lấy, kết quả bị đâm đ ến thương tích đầy người.”

“Đau nhiều rồi, cũng dần chống cự lại tấm lòng của cô ấy.”

Anh ấy nhét tất cả số mì còn lại vào miệng: “Vì vậy tôi vẫn nên ở đây thêm vài ngày đợi chân tướng vậy.”

“Hai người thật sự là hai con nhím đầy gai nhọn.”

Dương Kiếm Hùng cũng đã từng là một người yêu đến điên dại, cũng hiểu rõ tâm trạng của Diệp Phi (Phàm) lúc này: “Chỉ là cậu thật sự quyết định không ra ngoài?”

“Đổi một túi mì nhân sâm qua đây.”

Diệp Phi (Phàm) dựa vào ghế lau miệng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Kiếm Hùng, cất lời: “Tôi không ra ngoài, một là để tránh mặt Đường Nhược Tuyết, tôi muốn nhân cơ hội vài ngày này suy nghĩ kỹ càng về tương lai của cả hai.”

“Hai là không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết cho anh.”

“Tôi đã đánh vào mặt Đoan Mộc Xương và Miêu Thái Đấu, bây giờ Đoan Mộc Xương chết rồi, Miêu Thái Đấu bọn họ chắc chắn sẽ mượn cơ hội này để trả thù tôi.”

“Có áp lực từ phía các anh, bọn họ có thể không có cách nào ra tay, cũng không có cách nào dồn tôi vào chỗ chết.”

“Nhưng cũng đồng thời, dưới sự quan sát gắt gao của bọn họ, các anh cũng không thể tuỳ tiện khoan hồng, càng không thể thả tôi ra ngoài dễ dàng được.”

“Nếu như tôi đoán không lầm, Miêu Thái Đấu chắc chắn sẽ tận dụng tất cả mối quan hệ để theo sát vụ án này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.