Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2087:




Chương 2087

“Hay nhỉ, anh ta quả thật vẫn có chút bản lĩnh, sau khi thất bại ê chề ở chỗ tôi liền tìm cô bạn gái xinh đẹp của mình đến báo thù.”

Cô thầm nghĩ chắc hẳn là tối hôm qua sau khi Diệp Phi (Phàm) bị đả kích, tâm trạng khó chịu liền đi tìm Viên Thanh Y giãi bày.

Viên Thanh Y sau khi nghe chuyện, đồng cảm với Diệp Phi (Phàm) nên chạy đến đây ra mặt cho anh ta.

Chuyện này khiến cho trong lòng cô càng thêm ngổn ngang, Diệp Phi (Phàm) thật sự rất đào hoa, nhiều người phụ nữ vì anh ấy lao vào chỗ chết như con thiêu thân như vậy.

Cô không nhịn được thốt lên: “Hội trưởng Viên, cô cũng được xem như là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, sao lại mặt dày mà “trâu già gặm cỏ non” như vậy?”

“Bốp!”

Viên Thanh Y giơ tay tát vào mặt Đường Nhược Tuyết một cái, giọng nói vô cùng phẫn nộ: “Cái tát này không phải là tôi thẹn quá hóa giận mà là do cô bôi bác Diệp Phi (Phàm).”

“Diệp Phi (Phàm) cứu cô, giúp đỡ cô, trợ giúp cô, tôi thừa nhận tôi thật sự có cảm tình với Diệp Phi (Phàm).”

“Nhưng tôi càng rõ hơn, tôi không xứng với anh ấy.”

“Cả đời này, tôi sẽ không nghĩ đến việc giành lấy anh ấy về tay mình, tôi chỉ sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh ấy.”

“Tôi có chừng mực của riêng mình.”

“Diệp Phi (Phàm) cũng chưa từng động lòng trước tôi, trong mắt anh ấy, một trăm Viên Thanh Y cũng không bằng một Đường Nhược Tuyết là cô.”

“Anh ấy chưa từng nói xấu cô trước mặt tôi, càng chưa từng để tôi can thiệp vào chuyện tranh chấp của hai người để tôi dạy dỗ cô.”

“Cô thân là vợ cũ của anh ấy, đến cả chút tin tưởng này cũng không có, còn cho rằng anh ấy xúi giục tôi đến đây để khiêu khích cô, cô không thấy mình quá đáng lắm sao?”

Trái tim cô ấy thắt lại, cực kỳ đau lòng, cô ấy chỉ mong có thể moi tim mình ra trao cho Diệp Phi (Phàm), mà Đường Nhược Tuyết lại không hề biết quý trọng một chút nào.

“Hội trưởng Viên câu nào câu nấy đều là phủ nhận không ra mặt cho Diệp Phi (Phàm), vậy sáng sớm cô chạy đến đây ngang ngược để làm gì?”

Đường Nhược Tuyết ôm lấy gương mặt xinh đẹp của mình, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đắc tội với cô sao?”

“Cô cũng không đắc tội với tôi.”

Viên Thanh Y vẫn rất mạnh miệng, cũng không cảm thấy cái bạt tai lúc nãy hơi nặng tay.

“Tôi chỉ muốn hỏi cô, tối hôm qua từ mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ mười phút Diệp Phi (Phàm) rõ ràng là đang ở cùng cô, sao cô lại nói không có?”

Đôi mắt cô ấy bừng bừng lửa giận: “Tôi không cầu xin cô đối xử tốt với Diệp Phi (Phàm), nhưng đến cả những lời nói làm chứng khách quan cô cũng không nói được, sao cô lại không thể cho phép tôi nổi giận?”

Cô ấy vô cùng tin tưởng Diệp Phi (Phàm).

Diệp Phi (Phàm) nói khoảng thời gian đó ở cùng với Đường Nhược Tuyết thì cô ấy tin rằng Diệp Phi (Phàm) không nói dối, vì vậy lời phủ nhận của Đường Nhược Tuyết khiến cô ấy rất tức giận.

“Từ mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ mười? Lời làm chứng khách quan?” Đường Nhược Tuyết xoa xoa cái đầu còn hơi đau: “Là ý gì?”

Tối hôm qua cô uống xã giao với Đoan Mộc Thanh vẫn còn chưa say, sau khi Diệp Phi (Phàm) rời đi lại vơi hết một bình rượu vang, cô cũng lờ mờ không rõ về những chuyện xảy ra sau nửa đêm.

Đến cả chuyện tắm rửa cũng là sáng hôm nay tỉnh dậy mới làm.

“Có ý gì? Giả ngây giả dại phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.