Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2079:




Chương 2079:

Cô ấy trợn trắng mắt nhìn Diệp Phi (Phàm): “Chẳng lẽ anh cho rằng bốn người chúng tôi sẽ cùng nhau chơi loại trò chơi này à?”

Diệp Phi (Phàm) thở phào trong lòng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Vậy làm sao em ấy lại cởi sạch như vậy mà trở về chứ?”

“Khi cô ấy sắp đến cửa nhà, nhìn thấy xe của anh vẫn còn ở nhà họ Đường, liền để tôi dừng ở cửa vào, sau đó ở trên xe cởi vớ và quần áo.”

Cao Tĩnh nở nụ cười xinh đẹp: “Hai món đồ cá nhân này đều nhét vào trong túi xách của cô ấy.”

“Lúc đó tôi không biết ý nghĩ của tổng giám đốc Đường, còn cho là thời tiết nóng nực, cởi ra sẽ giúp cho mình mát mẻ một chút, còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nghĩ tại sao cô ấy không về nhà mới cởi.”

“Bây giờ vừa nhìn, hẳn là cô ấy cố ý chọc tức anh đấy.”

Nói đến đây, ánh mắt của cô ấy có thêm một tia tò mò: “Anh Diệp, rốt cuộc anh sao lại làm mất lòng tổng giám đốc Đường vậy, để cho cô ấy phải chọc tức anh như vậy?”

Nghe được những lời giải thích này của Cao Tĩnh, trong lòng Diệp Phi (Phàm) bỗng cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều, ly cocktail vốn dĩ có cảm giác nhạt như nước, cũng đột nhiên thấy có một chút tác dụng chậm.

“Không có gì, cãi nhau bình thường thôi.”

Diệp Phi (Phàm) thở ra một hơi dài: “Tôi sẽ giải quyết một cách ổn thỏa tốt đẹp.”

“Mong là anh sẽ giải quyết cho tốt.”

Cao Tĩnh hất nhẹ mái tóc: “Đừng nhìn tổng giám đốc Đường luôn luôn tức giận với anh, thật ra trong lòng của cô ấy cũng rất khó chịu đấy.”

“Sự việc tranh chấp ở lần đấu giá ở Cảng Thành, anh đứng về phe của Hàn Tử Thất, sau khi cô ấy đi ra từ hội trường thì muốn yên tĩnh mốt mình, liền tự mình lái xe về nhà.”

“Trong lúc đang phóng xe, cô ấy như mất hết hồn vía mà suýt chút nữa lao xe xuống biển, may mà lúc đó tôi lo lắng cho cô ấy, luôn đi theo ở phía sau cô ấy.”

Cô ấy nói cho Diệp Phi (Phàm) biết về vụ tai nạn: “Nhìn thấy cô ấy sắp xảy ra chuyện, tôi liền tăng tốc đẩy xe của cô ấy ra, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”

“Vậy sao?”

Diệp Phi (Phàm) sửng sốt, dường như không hề nghĩ đến lúc đó còn có loại biến cố này.

Cao Tĩnh khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Đường vẫn luôn không cho tôi nói cho anh biết, trong lòng tôi cũng không muốn nhiều chuyện.”

“Chỉ là nhìn thấy hai người giống như hai con nhím mà cứ đâm qua đâm lại như vậy, tôi cảm thấy vẫn là nói cho anh biết, cô ấy rất quan trọng đối với anh, có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.”

“Anh như vậy sẽ giày vò cô ấy đến chết đi sống lại đấy.”

“Tôi nhìn thấy đêm nay hai người không hòa hợp với nhau, tôi liền biết hai người lại có xích mích với nhau rồi, liền ở bên ngoài đợi anh đi ra, giải thích một lần cho anh, để anh bớt giận.”

“Để tránh anh vừa nổi giận, lại làm ra những chuyện càng thêm tổn thương đến tổng giám đốc Đường.”

Nói đến đây, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào mà nhìn Diệp Phi (Phàm): “Thế nào, bác sĩ Diệp, bây giờ tâm trạng có phải tốt hơn nhiều hay không?”

“Cảm ơn cô.”

Diệp Phi (Phàm) bỏ ly rượu xuống, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Cao Tĩnh, trên mặt mang theo nét cười: “Nói đi, muốn tôi thưởng gì cho cô?”

Cao Tĩnh đánh rớt tay của Diệp Phi (Phàm), sau đó cười lên mà trêu chọc một câu: “Làm bạn trai của tôi trong ba ngày đi……”

Diệp Phi (Phàm) tức giận nói: “Chậc, cô đây là muốn tổng giám đốc Đường nhà cô bóp chết cô à?”

“Là anh nói thưởng cho mà……” Cao Tĩnh lẩm bẩm một câu: “Tuần sau bố mẹ của tôi sẽ từ nước Ưng trở về, nói với tôi rằng nếu tôi còn không tìm được bạn trai, thì theo bọn họ quay về nước Ưng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.