Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2066:




Chương 2066:

“Dựa theo tác phong của tôi lúc còn trẻ, cậu không những không có mười triệu tệ này mà còn phải bồi thường cho nhà họ Miêu một tỷ tám trăm triệu phí tổn thất tinh thần đấy.”

Khí thế của ông ta rào rạt: “Tôi không những khiến đầu cậu phải rơi xuống đất mà cả nhà cũng không tha.”

“Diệp tuần sử, lão Miêu là tộc trưởng của nhà họ Miêu, đức cao vọng trọng, có thể trả cho cậu mười triệu tệ đã là nể mặt lắm rồi.”

Đoan Mộc Xương quái dị nói: “Cậu tuyệt đối đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu không ngài Miêu mà tức giận, cậu sẽ không chiếm được chỗ tốt gì đâu, mà còn phải nhận lỗi nữa đấy.”

“Tôi hi vọng Diệp Phi (Phàm) cậu có thể hiểu rõ, phía sau lão Miêu không chỉ có nhà họ Miêu mà còn có cả gia tộc nhà họ Miêu, toàn bộ Miêu thành, thậm chí là người Miêu cả nước.”

Thân thể của ông ta khẽ dựa vào chỗ ngồi: “Giao người đi, muộn rồi, lão Miêu và tôi còn phải tham gia tiệc tối của nhà họ Miêu ở Long đô.”

Phượng Dao cũng lạnh lùng cười một tiếng: “Mau giao cậu Miêu ra đi, bằng không anh không lãnh nổi hậu quả đâu.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thì nở nụ cười: “Uy hiếp tôi?”

Phượng Dao lạnh lùng mở miệng: “Anh có thể cho là như vậy.”

Miêu Thái Đấu khí thế hùng hổ rời khỏi ghế, đá văng những người phụ nữ áo vàng, đến cả Viên Thanh Y cũng bị ông ta đẩy ra.

Ông ta đứng trước mặt Diệp Phi (Phàm) mở miệng gằn từng chữ: “Diệp Phi (Phàm), hôm nay cậu đắc tội với tôi, hiện tại tôi rất tức giận, lại nói… Những lời kia là đắc tội, như vậy cái này tính là gì?”

Diệp Phi (Phàm) nắm chặt cổ của Miêu Thái Đấu, đập trán của ông ta vào bàn.

“Bịch!” Máu tươi b ắn ra…

“A…” Cái bàn bị Miêu Thái Đấu đập một cái liền vỡ tan tành.

Vô số mảnh nhỏ b ắn ra bốn phía, rơi xuống đất đùng đùng, hình ảnh đầy sự bạo lực khiến người ta rùng mình.

Đầu Miêu Thái Đấu đập chính giữa bàn, đầu rơi máu chảy, gương mặt cực kì chật vật, thê thảm không gì sánh được.

Gã cao một mét chín đang giãy giụa, nhưng vẫn bị Diệp Phi (Phàm) đè lại vững vàng như cũ, giống như một con cá đang chờ làm thịt vậy.

Một màn này, khiến cho phần lớn người có mặt ở hiện trường đều sợ choáng váng, vẻ mặt đều ngây ra.

Ai cũng không ngờ, Diệp Phi (Phàm) lại hung ác ngang ngược như vậy, không chỉ coi khinh Miêu Thái Đấu còn dám đánh bể đầu gã trước mặt mọi người.

Đoan Mộc Xương phản ứng lại đầu tiên, quát lên: “Diệp Phi (Phàm), cậu đang làm gì vậy?”

“Tên khốn, mày dám động vào lão Miêu?”

Phượng Dao cũng nổi giận gầm lên một tiếng: “Tao gi ết chết mày.”

Sau khi nói xong, bà ta liền rút kiếm ra xông lên.

Bảy tám tên tinh anh của Miêu thị cũng căm phẫn như vậy, lấy vũ khí ra đằng đằng sát khí nhằm về phía Diệp Phi (Phàm).

Không cần Diệp Phi (Phàm) nói thêm cái gì, Viên Thanh Y hơi nghiêng đầu, hơn mười đệ tử của liên minh võ thuật vọt ra, trực tiếp ngăn cản đám người Phượng Dao.

Thực lực của nhóm Phượng Dao rất mạnh, nhưng liên minh võ thuật Long Đô người đông thế mạnh, thế lực hai bên ngang nhau nên rơi vào giằng co.

Phượng Dao nắm chặt kiếm quát lên một tiếng: “Viên Thanh Y, cô đang làm gì vậy?”

Viên Thanh Y nói chắc như đinh đóng cột: “Không ai được làm tuần sứ Diệp bị thương.”

“Mấy người….” Phượng Dao quát lên một tiếng với Diệp Phi (Phàm): “Tao nói cho bọn mày biết, nếu lão Miêu có việc gì, tao muốn tất cả bọn mày chôn cùng.”

Bà ta hận không thể xông lên giết Diệp Phi (Phàm), bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm đệ tử liên minh võ, không làm được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.