Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2058:




Chương 2058:

Thảo Trĩ Bát Lang nhìn Hổ Nựu với ánh mắt tuyệt vọng, hắn ta không ngờ rằng bản thân không thể giết người, cũng không thể tự kết liễu, thậm chí che giấu thân phận của mình cũng không xong.

Hắn có thể thấy trước sự diệt vong của dòng họ Thảo Trĩ, và hắn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim.

Diệp Phi (Phàm) thở phào nhẹ nhõm khi nghe xong, gật đầu rồi nhìn Thảo Trĩ Bát Lang thương cảm.

Anh ta tin rằng đám người Hổ Nựu bọn họ sẽ làm theo lời họ nói, sáu viên đạn, sáu mươi cái đầu, Thảo Trĩ Bát Lang cũng đoán ruột mình cũng hối hận vì sáu viên đạn đó.

Còn về phần Bắc Đình Xuyên giữ lại cho hắn ta, ước tính hắn ta sẽ tiếp tục điều tra, cuối cùng đi đến chỗ nhổ tận gốc.

“Hổ Nựu, đưa hắn đi, đây là công viên, có nhiều người, ảnh hưởng không tốt.”

Ông già mặc bộ đồ Đường hơi nghiêng đầu ra hiệu cho Hổ Nựu đưa Thảo Trĩ Bát Lang đi.

Hổ Nựu gật đầu nhẹ và kéo Thảo Trĩ Bát Lang đi.

Thảo Trĩ Bát Lang tuy không nhẹ, nhưng vẫn bị Hổ Nữu cõng đi như gà con, khiến Diệp Sở kính sợ ba phần với người phụ nữ hung dữ này.

Cũng may Hổ Nựu không thích những người như mình, cô ta thích loại anh hùng cái thế, nếu mà lấy cô ta về nhà e là ngày ngày đều bị ăn đập.

Sau khi đám người Hổ Nựu rời đi, ông lão mặc đồ Đường lại nhìn Diệp Phi (Phàm) nở nụ cười vô cùng ân cần: “Cậu trai Diệp, ta nghe tên đã lâu. Hôm nay mới nhìn thấy, quả thật là Bồ Tát Thần Y.”

“Thắng bại chưa định, nhưng vẫn không quên sự an nguy của người khác. Không quan tâm nguy hiểm mà cứu đứa trẻ bên hồ. Vừa rồi phóng cây kim để bảo vệ tôi. Thật là đáng quý mà.”

Diệp Phi (Phàm) đã không màn đến kết quả của hành động cứu người, khiến ông lão cảm kích từ tận đáy lòng.

Diệp Phi (Phàm) khiêm tốn đáp lại: “Ông lão khách sáo rồi, do tôi mà bắt đầu, thì cũng nên do tôi mà kết thúc.”

“Hahaha, hay cho câu do tôi mà bắt đầu, thì cũng nên do tôi mà kết thúc.”

Ông lão cười nức nở khi nghe điều này: “Ông Dương và Hổ Nựu quả nhiên không nhìn nhầm cậu, cậu thực sự là một người đáng để kết bạn.”

“Chính thức làm quen đi, Sở Soái”

Ông ta đã chủ động đưa tay ra với Diệp Phi (Phàm).

“Diệp Phi (Phàm)”

Mặc dù tất cả đều biết tên và có chút quen biết về nhau, Diệp Phi (Phàm) vẫn bắt tay ông lão: “Lão đại, sau này phải nhờ vả nhiều rồi.”

Ông lão bắt tay Diệp Phi (Phàm) thật mạnh, tạo cho cậu một cảm giác ấm áp và rắn rỏi, ngay lập tức khiến Diệp Phi (Phàm) trở nên gần gũi.

“Không dám, không dám”

“Sóng sau sông Trường Giang đẩy sóng trước. Bây giờ là thế giới của các bạn trẻ. Tôi không theo kịp thời đại.”

Ông ta mở rộng lời mời với Diệp Phi (Phàm): “Nhưng nếu cậu trai Diệp đây không chê, qua mấy ngày nữa tôi rãnh, tôi làm chủ bữa tiệc mời cậu đến dùng bữa cơm, cậu thấy như thế nào?”

Diệp Phi (Phàm) vội cười đáp: “Thật là vinh hạnh, nhưng bữa cơm này nên để vãn bối mời, sao có thể để cho tiền bối trả tiền cơ chứ.”

“Không, bữa cơm này tôi mời.”

Ông lão cười nói: “Ngoài việc cứu sống cậu cứu mạng Hổ Nựu bọn họ, còn là vì tôi muốn Cảm ơn Trúc Diệp Thanh của cậu.”

“Là phương thuốc của cậu, rượu của cậu, làm cho mấy tháng gần đây tôi sống vô cùng thoải mái.”

Giọng điệu của ông ta rất chân thành: “Vậy tôi xin cậu trai Diệp cho tôi một cơ hội mời bữa cơm này.”

Khi ông lão nói ra câu này, Diệp Phi (Phàm) chỉ biết cười nói: “Vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh rồi, tiền bối có thể mời bất cứ lúc nào.”

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Phi (Phàm), Sở Soái hơi nheo mắt, rồi lẩm bẩm: “Thật giống nhau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.