Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2045:




Chương 2045:

Trong lòng Diệp Phi cảm thấy khó chịu khi nghe tiếng cúp máy “Tút tút tút”

Anh ta rất hiểu tính cách của Đường Nhược Tuyết, người con gái ấy không phải không đói, đi cả ngày trời làm sao mà không đói được, thậm chí bây giờ có thể đã bị đau bao tử.

Nhưng cảm giác thất vọng cứ thúc đẩy, khiến cô không còn hứng thú ăn uống… Làm một điếu thuốc?”

Lúc Diệp Phi đang gượng cười cất điện thoại vào túi quần, Diệp Vô Cửu cũng đứng bên cạnh anh ta, rút ra một điếu Baisha đưa cho Tối nay Diệp Vô Cửu mất đi vẻ u sâu và hiền lành của ngày xưa, mà trở nên cởi mở và thoải mái hơn, ngay cả ánh mắt nhìn Diệp Phi cũng sáng hơn.

Diệp Phi khế giật mình, đây là lần đầu tiên bố anh cho anh một điếu thuốc.

Anh ta hơi khó chịu không biết từ chối thế nào nên đưa tay ra đón l Nhưng Diệp Phi không châm lửa, chỉ đung đưa trong miệng để cảm nhận mùi hơi nicotine.

“Thuốc lá này hơi dởm, năm tệ hay sáu tệ?”

Diệp Phi cười nói với cha: “Lần sau mua tốt hơn một chút, nếu không sẽ có.

hại cho sức khỏe.”

Diệp Vô Cửu thở dài xúc động: “Nhiều khi, thứ con hút không còn là điếu thuốc nữa, mà là cảm giác, cảm giác từ một ngày khốn khổ”

Diệp Phi bật cười: “Lời nói của bố có chút thâm thúy”

“Thật là sâu sắc, haha, thật ra chỉ là quen hút quá nhiều không quen đổi thuốc thôi”

Diệp Vô Cửu dùng bật lửa đốt lên, nhìn điếu thuốc đang cháy, nói: “Đêm nay con uống nhiều rượu rồi, có tâm sự sao?”

Diệp Phi giật mình, sau đó nở nụ cười: “Con rất vui mừng, suy cho cùng hiếm khi bố con chúng ta cùng say, bố cũng đâu có uống nhiều”

“Bố mới là vui mừng, vậy là con đang giấu chuyện, muốn uống say khướt đi”

Diệp Vô Cửu nở một nụ cười dịu dàng: “Có phải là do chuyện tình cảm?

Con lại xích mích với cô Đường à?”

Diệp Phi nở một nụ cười gượng gạo: “Xem ra con không thể giấu bố chuyện gì, nhưng làm sao bố biết được con với Nhược Tuyết đang giận nhau?”

“Đây là điều đơn giản mà”

“Nước của Đường tộc sâu bao nhiêu được mấy người biết, nhưng để trở thành một trong năm người đầu tiên, còn phải qua hơn vạn cháu trai, thì không phải con có thể đạt được”

“Tương lai con có thể cùng Đường Nhược Tuyết chết ở một nơi xa xăm, cũng có thể được mai táng cùng Đường gia, kết quả tốt nhất, chính là chôn giấu đi sự thù hận, mai danh ẩn tính”

“Chỉ là Đường Tam Quốc chết rồi, Đường Nhược Tuyết làm sao có thể che giấu sự thù hận”

Cô ta muốn trả thù, làm sao con có thể không theo cô ta?”

“Vậy cho nên kết quả chỉ có chết “Là bố mẹ, làm sao ta có thể hy vọng con có kết cục như vậy?”

“Đương nhiên, ta và mẹ con đều là người hiểu chuyện, sẽ không xen vào việc con chọn ai.. Nói xong, Diệp Vô Cửu hút một điếu thuốc, lại phun ra, ánh mắt lấp lánh tỉa sáng.

“Cảm ơn cha, ta sẽ cân nhắc”

Diệp Phi vô thức gật đầu, sau đó liền sửng sốt khi nghĩ tới điều gì đó: “Cha, từ khi nào mà bố đối với chuyện nhà của Đường gia lại hiểu rõ như vậy”

Bố là người ngay cả tin tức còn không xem qua, làm sao có thể phân tích rõ ràng ân oán của Đường gia tường tận như Diệp Vô Cửu cũng giật mình, sau đó bật cười: “Lúc trước ngày ngày ta cũng cùng anh rế con Hàn Kiếm Phong uống trà, chém gió. Cái gọi là bí mật của giới nhà giàu, đều là do anh ta truyền cho”

“Nếu không ta làm sao biết bố vợ cũ của con cố chấp như vậy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.