Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 204:




Chương 204:

 

“Cái thứ hỗn hào!”

 

Nghe được những lời này của Triệu Hiểu Nguyệt, Lâm Thu Linh nhất thời giận tím mặt, không hề chứng thực mà cho Diệp Phi một cái bạt tai: “Tôi nói cho cậu biết, con gái tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ bắt cậu phải đền mạng.”

 

Diệp Phi thò một tay ra nắm chặt lấy tay Lâm Thu Linh: “Mẹ, mọi chuyện không phải như cô ta nói đâu…”

 

“Không phải như con bé nói vậy thì như thế nào?”

 

Lâm Thu Linh hét lên tra khỏi: “1 tỷ là thật sao? Nhược Tuyết phiền muộn vì cậu không phải là thật sao? Con bé thiếu chút nữa đã gặp nguy hiểm chẳng lẽ đó cũng không phải là thật sao?”

 

“Nếu như không phải cậu khiến con bé chịu ấm ức thì nó cũng sẽ không tâm phiền ý muộn mà đi uống rượu phải không?”

 

“Trước đây con bé đi bàn chuyện làm ăn trên cơ bản là sẽ không hề uống rượu, cậu lại còn dám nói cậu không có trách nhiệm trong chuyện này sao?”

 

“Nhược Tuyết móc hết tin hết phổi ra cho cậu lại còn mua cho cậu một chiếc đồng hồ Rolex, vậy mà cậu lại lạnh lùng như vậy, cậu có còn có lương tâm không hả?”

 

Đường Tam Quốc cũng vô cùng tức giận: “Buông tay, mau buông tay, cậu nắm tay mẹ cậu làm gì? Muốn giết chết bà ấy à?”

 

Diệp Phi buông lỏng tay Lâm Thu Linh ra, trong lòng thầm than một tiếng, thấy bản thân mình quả thật là cũng có chút trách nhiệm.

 

“Cái thứ đồ vô vụng.”

 

Lâm Thu Linh lại lên cơn cao huyết áp, ôm ngực, hít thở không thông lảo đảo vài bước.

 

*Dì à, dì không sao chứ?”

 

Triệu Đông Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ Lâm Thu Linh ngồi xuống: “Dì à, dì yên tâm đi, Nhược Tuyết không sao đâu, tỉnh lại là ổn thôi.”

 

“Đông Dương may mà có cháu nếu như Nhược Tuyết xảy ra chuyện gì không may thì chúng ta cũng không muốn sống nữa.”

 

Tâm tình của Lâm Thu Linh dần hồi phục lại, sau đó bà chỉ vào Diệp Phi măng: “Cậu… cậu cút cho tôi! Tôi muôn cậu và Nhược Tuyết ly hôn! Ly hôn!”

 

*Tôi đúng là mù thật mà, năm đó lại cho cậu tới ở rẻ.”

 

*Cút, cút!”

 

Bà ta không muốn nhìn thấy Diệp Phi: “Bây giờ tôi muốn cậu biến mắt ngay khỏi mắt tôi!”

 

Vẻ mặt Diệp Phi vẫn hờ hững: “Bố mẹ, chuyện của Nhược Tuyết con cũng có trách nhiệm, có điều hai người yên tâm, Sau này cô ấy tuyệt đối sẽ không bị tổn thương nữa.”

 

“Sẽ không bị tổn thương nữa?”

 

Triệu Đông Dương cười lạnh hừ một tiếng: “Khi Nhược Tuyết cầu cứu cậu lại trốn như rùa rụt cổ lại còn dám nói là sẽ không khiến cô ấy chịu tổn thương nữa?”

 

Đường Tam Quốc cũng oán hận mà mắng một câu: “Người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được, cái thứ bỏ đi.”

 

Diệp Phi nhìn Triệu Đông Dương cười lạnh: “Ai là người cứu Nhược Tuyết từ trong tay Mạnh Giang Nam, trong lòng các người lẽ nào lại không rõ sao?”

 

“Không phải là anh tôi cứu, lẽ nào là anh cứu sao? Anh có đủ thực lực để thách đấu với Mạnh Giang Nam sao?”

 

Nghe được những lời đó nhất thời trong lòng Triệu Hiểu Nguyệt tựa như bị quất một cái, tiến lên chỉ vào mặt Diệp Phi: “Có phải anh muốn nói là mình đã cứu Nhược Tuyết phải không?”

 

Đường Tam Quốc khiển trách Diệp Phi: “Diệp Phi, sai thì cũng sai rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.”

 

Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cứu người thì hỏi Trần Tiểu Nguyệt là rõ thôi.”

 

“Cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu cũng không muốn nghe cậu nói nữa.”

 

Lâm Thu Linh chỉ tay về phía cửa quát lên: “Mau cút.”

 

Triệu Đông Dương lấy một tắm chỉ phiếu, sau đó nghiên răng ken két quát Diệp Phi: “1 tỷ, bồi thường cho cậu, sau này đừng làm phiền Nhược Tuyết nữa.”

 

“Roẹt” Lâm Thu Linh xông lên, cướp tắm chi phiếu đó rồi xé thành hai mảnh: “Khoản nợ của Đông Dương chúng tôi sẽ gánh.”

 

“Cậu muốn 1 tỷ thì tới tìm chúng tôi lấy đi.”

 

Lâm Thu Linh oai phong lẫm liệt nói: “Đường gia chúng tôi đều là những người có ơn tất báo tuyệt đối sẽ không khiến cho Đông Dương đổ máu với nước mắt.”

 

Đường Tam Quốc cũng ngẳng mặt lên: “Phải, muốn đòi nợ thì tìm chúng tôi mà đòi, có gan thì giết chết chúng tôi đi.”

 

“Nghe thấy chưa? Còn không mau cút?”

 

Diệp Phi còn đang muốn nói cái gì đó thì Triệu Đông Dương xông tới, đẩy Diệp Phi về phía cửa: “Cậu còn muốn chú dìtức chét sao? Muốn Nhược Tuyết tức chết phải không?”

 

Thấy Đường Tam Quốc với Lâm Thu Linh tức giận đùng đùng lên, cái ý niệm định giải thích của Diệp Phi cũng tan đi, anh tin rằng Trần Tiểu Nguyệt sẽ đem chân tướng nói cho bọn họ biết.

 

Anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.