Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2018:




Chương 2018:

“Tôi sai rồi, tôi đã coi thường Quyên Tương Quốc”

“Tôi vẫn luôn cho răng ông ta đã phế rồi, một đầu ngón tay của tôi là có thể đâm chết ông ta, cho nên mới tới tiệc mừng thọ này đối với cậu.”

“Nếu như biết ông ta bá đạo như vậy…”

Anh ta gian nan mà nở nụ cười, trong lòng rất hối hận, chỉ tiếc là trên đời này không có thuộc hối hận để uống.

Nghĩ đến sự kiêu ngạo và miệt thị vừa rồi của mình, Miêu Kinh Vân hận không thể tìm một cái khe hở nào đó để chui vào.

Theo đạo lý mà nói, chết nhiều người như vậy, mình mình cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, còn phá hoại chuyện tốt của anh ta, Miêu Kinh Vân hẳn là rất hận Quyền Tương Quốc.

Nhưng nghĩ đến một kiếm vừa rồi của Quyền Tương Quốc, anh ta liền mất đi tất cả ý chí chiến đấu và oán hận.

Người như thế, dù anh ta có sống mười đời cũng hận không nổi.

“Thế giới này vốn không có thuốc hối hận.”

Diệp Phi nhìn Miêu Kinh Vân cười: “Tất cả chỉ do anh có nắm được cơ hội không”

Miêu Kinh Vân cười gắn một tiếng: “Cậu muốn từ từ nhục nhã tôi, dẫn vặt tôi, hay là dùng một kẻ tàn phế như tôi để dọa dâm Miêu thị”

“Nói tung tích em trai của anh cho tôi, tôi để lại cho anh một mạng.”

Diệp Phi dứt khoát mở miệng: “Tôi cfing sẽ không gi ết chết em trai anh, chỉ là muốn cậu ta chịu sự trừng phạt của pháp luật.

‘Vừa rồi anh đã thuận tiện kiểm tra cho Miêu Kinh Vân, cậu lớn nhà họ Miêu thật sự đã bị phế rồi, sống cũng không có uy hiếp gì, không bảng dùng mạng anh ta để đổi lấy tin tức của Miêu Truy Phong, “Sự trừng phạt của luật pháp, nói thật dễ nghe, thời hạn thi hành án hơn bốn mươi năm, đó chính là cả đời”

Miêu Kinh Vân gian nan ho khan một cái để đổi lại nửa cái mạng của mình?”

âu cảm thấy tôi sẽ lấy em trai ra “Không đổi sao, vậy thì đổi cho bố anh và toàn bộ Miêu thị vậy”

Diệp Phi chậm rãi đứng lên khỏi ghế, từ trên cao nhìn xuống Miêu Kinh Vân mà nói “Tôi sẽ chữa vết thương cho anh, sau đó tung tin đồn ra, cậu cả nhà họ Miêu đang ở trong tay tôi”

“Mặc dù đã là người tàn phế, nhưng cũng là một mồi câu tốt”

Diệp Phi nhìn Miêu Kinh Vân cười: “Một Miêu Truy Phong, Miêu thị đã phải lao tâm lao lực như vậy, một Miêu Kinh Vân, Hội trưởng Miêu còn không đích Theo đạo lý mà nói, chết nhiều người như vậy, mình mình cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, còn phá hoại chuyện tốt của anh ta, Miêu Kinh Vân hẳn là rất hận Quyền Tương Quốc.

Nhưng nghĩ đến một kiếm vừa rồi của Quyền Tương Quốc, anh ta liền mất đi tất cả ý chí chiến đấu và oán hận.

Người như thế, dù anh ta có sống mười đời cũng hận không nổi.

“Thế giới này vốn không có thuốc hối hận.”

Diệp Phi nhìn Miêu Kinh Vân cười: “Tất cả chỉ do anh có nắm được cơ hội không”

Miêu Kinh Vân cười gần một tiếng: “Cậu muốn từ từ nhục nhã tôi, dẫn vặt tôi, hay là dùng một kẻ tàn phế như tôi để dọa dâm Miêu thị”

“Nói tung tích em trai của anh cho tôi, tôi để lại cho anh một mạng.”

Diệp Phi dứt khoát mở miệng: “Tôi cfing sẽ không gi ết chết em trai anh, chỉ là muốn cậu ta chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Vừa rồi anh đã thuận tiện kiểm tra cho Miêu Kinh Vân, cậu lớn nhà họ Miêu thật sự đã bị phế rồi, sống cũng không có uy hiếp gì, không bằng dùng mạng anh ta để đổi lấy tin tức của Miêu Truy Phong.

“Sự trừng phạt của luật pháp, nói thật dễ nghe, thời hạn thi hành án hơn bốn mươi năm, đó chính là cả đời”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.