Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 200:




Chương 200:

 

Âm thanh khiến mọi người sửng sốt.

 

Tiếp đến là tiếng ô tô gầm rú, máy bay trực thăng cỡ lớn kèm theo đó là những pha bắn súng hờ hững nhưng chính xác.

 

Mọi người đều có thể nghe ra được, đây là một cuộc tàn sát.

 

“Đoàng.” Cánh cửa bị mở ra bởi một gã đàn ông mặc đồ đen, anh ta hoảng sợ hét lên: “Báo ca, có người đánh vào đây.

 

Diệp Phi nhìn đám người Lôi Thiên Báo: “Các người xong đời.”

 

Một số mỹ nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phi với vẻ không tin.

 

Vào lúc này, căn cứ được bao quanh bởi những bức tường cao và lưới điện gà bay chó chạy, cửa trước và cửa sau bị chiếc Hummer mở gần như đồng thời.

 

Sau đó mười hai xe chống bạo động lao vào đạn bắn ra từ các cửa sổ, bắn không lưu tình vào tay chân những tên .

 

côn đồ một cách tàn nhẫn.

 

Cùng lúc đó, từ trên trời xuất hiện hai chiếc trực thăng, đèn pha bật sáng, bao quát toàn bộ căn cứ.

 

Gần một trăm người trong quân phục với đạn thật bao vây.

 

căn cứ.

 

Không để ai lọt qua lưới.

 

Mạnh Giang Nam vẻ mặt có chút luống cuống: “Ăn gan hùm à, ai dám tắn công ở đây?”

 

Tư Đồ Tĩnh ấy điện thoại di động ra và quay số: “Tôi sẽ gọi cho Mạnh đồng.”

 

Chỉ là điện thoại sớm đã hết pin.

 

“Khốn khiếp, chỗ này là nơi có thể giương oai sao?”

 

Lôi Thiên Báo phản ứng lại, tức giận nói: “Các huynh đệ, đi ra ngoài bắn bọn chúng.”

 

Hắn ta cho rằng chính là đồng bọn của Diệp Phi đến cứu.

 

Hai mươi mấy tên đàn ông ầm ầm hưởng ứng, mở ngăn tủ lấy súng phi ra ngoài.

 

Đôi mắt của một số mỹ nữ tỏa sáng, thầm hô Báo ca thật bá khí.

 

Còn có ngạo nghễ liếc nhìn Diệp Phi, như thể nói không giúp được gì.

 

*Pằng pằng pằng!” Chỉ là mấy tên côn đồ vừa đến cửa đã .

 

bị tia laze đỏ chiếu vào, sau đó từng viên đạn bắn tới.

 

Cả đám người lăn đùng ra đất.

 

Máu tràn hết ra sàn.

 

Mạnh Giang Nam và Tư Đồ Tĩnh choáng váng.

 

Một giây sau, Dương Kiếm Hùng mang theo năm sáu người hùng hỗ xuất hiện.

 

Đồng phục trắng như tuyết là điều thiêng liêng và bất khả xâm phạm.

 

“Còn nhận ra tôi không?”

 

Dương Kiếm Hùng đứng trước mặt Lôi Thiên Báo, đưa tay tát hai cái.

 

“Mày…” Lôi Thiên Báo ngắn ra: “Mày không phải hiệp sĩ bắt cướp?”

 

“Ông mày là Dương Kiếm Hùng.”

 

Dương Kiếm Hùng bắn nát đầu gối của hắn ta.

 

“Dương Kiếm Hùng.”

 

Lôi Thiên Báo thậm chí còn quên hét lên, nhìn cảnh sát mặc đồng phục với vẻ không tin nỗi.

 

“Thật sự là thứ trưởng Dương sao?”

 

“Không thể nào!” Lôi Thiên Báo trông có vẻ tuyệt vọng, hắn ta biết đêm nay mình đụng phải người không nên đụng rồi, không chỉ hắn ta sẽ gặp xui xẻo mà anh em Mạnh gia cũng sẽ bị liên lụy.

 

Mạnh Giang Nam và Tư Đồ Tĩnh cũng vô cùng kinh ngạc, sao cũng không nghĩ ra được, đối phó một tên Diệp Phi sao lại chọc đến Dương Kiếm Hùng?

 

Diệp Phi có giao tình với Dương Kiếm Hùng hồi nào vậy?

 

Vài người khác cũng bối rối nhìn Diệp Phi, trong ánh mắt khinh thường hiện lên một tia sợ hãi.

 

*Bùm!”

 

Không cho Lôi Thiên Báo thời gian hối hận, Dương Kiếm Hùng đã tung một cú đánh đầu.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ Tĩnh và đồng bọn có chút tái nhợt.

 

Mạnh Giang Nam lại hôn mê bắt tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.