Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1997:




Chương 1997:

Phác Anh Long gật đầu một cái, dẫn theo nhóm người của Tiền Gia Hân ưỡn ngực đi vào bên trong đại sảnh.

Hôm nay là đại thọ tám mươi của Quyền Tương Quốc, Kim Trí Viên đã mời tám trăm người, tầng một của câu lạc bộ toàn bộ chật kín bàn.

Người ra kẻ vào, làn gió thơm thoang thoảng, đâu đâu cũng thấy danh nhân Đông Nam Á.

Tiền Gia Hân không khỏi cảm thán nói: “Thể diện của Quyền Tương Quốc thật lớn”

“Cô sai rồi!”

Phác Anh Long nghe thế liền lắc đầu: “Quyền Tương Quốc trước đây đúng thật là có uy phong, hiện giờ thì thật sự là không còn bao nhiêu danh tiếng nữa”

“Nhiều năm qua ông ấy bệnh nặng, không những thân thủ bị thoái hóa không còn lợi hại như xưa nữa, chức năng của cơ thể cũng bị hỏng không ích”

“Đổi cách nói khác, ông ấy chắc không sống được bao lâu nữa rồi, buổi tiệc mừng thọ tám mươi tuổi này chắc là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng rồi”

“Kim Trí Viên tổ chức long trọng như vậy, cũng là mong ông ấy ra đi một cách vinh quang”

Anh ta khinh khi nhìn chữ thọ trên đài chủ trì: “Một người sắp chết như vậy, làm sao có thể diện khiến cho nhưng doanh nhân tham gia chứ?”

“Cũng đúng!”

Nhóm người của Tiền Gia Hân gật đầu lia lịa: “Vậy là do tiếng tắm của Kim Trí Viên và hội thương mại nước Nam rồi”

“Không ngờ được là cô ấy cũng có địa vị cao như vậy, mời được tám trăm doanh nhân quyền quý đến đây chúc thọ Quyền Tương Quốc”

Sắc mặt của Tiền Gia Hân có chút thương cảm, tuổi của cô ấy và Kim Trí Viên cũng tương đương nhau, nhưng địa vị lại không bãng một nữa của đối phương, cô ấy chắc chắn sẽ không thể mời nổi tám trăm doanh nhân quyền quý được.

Chỉ là sau đó cô ấy lại nghĩ đến, Phác Anh Long còn lợi hại hơn cả Kim Trí Viên, chỉ cần bản thân cô ấy có thể ôm đùi to này, tương lai sau này sẽ có cơ hội vượt trội hơn cả Kim Trí Viên.

“Cô lại sai rồi”

Phác Anh Long cảm nhận được sự ấm áp của Tiền Gia Hân, bèn làm ra bộ mặt cao thâm giải thích nói: “Kim Trí Viên và hội thương mại nước Nam cũng không có thể diện lớn đến vậy đâu “Doanh nhân quyền quý các nơi đến đây, chủ yếu là vì tài phiệt của Kim Thi sau lưng Kim Trí Viên”

“Nếu không có tài pi có tám mươi người thôi Kim Thị, buổi tiệc mừng thọ hôm nay, cùng lắm chỉ “Cho nên cô cũng không cần cảm thấy Kim Trí Viên lợi hại”

“Nếu cô ấy có thể một tay che trời, vậy khi đụng mặt tôi ở trận đánh gôn, bộ dạng cũng sẽ không giống như chuột thấy mèo vậy: Giọng điệu của Phác Anh Long vô cùng kiêu ngạo, khiến cho nhóm người của Tiền Gia Hân gật đầu lia lịa.

“Tên khốn kiếp!”

Nhưng mà nhóm người của Tiền Gia Hân rất nhanh đã tối sầm mặt lại, cô ấy nhìn thấy Diệp Phi tù trong đám đông đi ra Diệp Phi vừa mới tặng quà mừng thọ xong, đang vui vẻ bưng một hộp đồ ăn vặt nhỏ, ăn ngấu nghiến những món ăn nhỏ xíu kỳ lạ bên trong.

Đối với Diệp Phi mà nói, quen biết với doanh nhân quyền quý khắp nơi, cũng không bẵng ăn những món ăn ngon.

Hai mươi mấy năm qua, anh sống những ngày kham khố, có quá nhiều đồ ăn chưa từng thấy qua cũng chưa từng ăn qua.

“Tức chết tôi mà”

Nhìn thấy Diệp Phi nhồi thức ăn cho mình, Tiền Gia Hân tức đến phát điên.

Cáo mượn oai hùm thì thôi, còn ăn chật uống chật, dạng ăn còn khó coi như vậy, quả thật là mất mặt quá mài Cô ấy không thể chịu nổi nữa, lao đến kéo Diệp Phi lại: “Diệp Phi, đừng có mà quá đáng quá”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.