Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1976:




Chương 1976:

Diệp Phi đang định rời đi cũng tò mò nhìn Tiền Gia Hân n Gia Hân giải thích: “Ngài Phác, ba ngày sau Kim Trí Viên mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng ở Cảng Thành, làm tiệc mừng thọ tám mươi tuổi cho Quyền Tương Quốc”

“Trong tiệc mừng thọ, Kim Trí Viên không những sẽ đưa ra mười mấy hạng mục Nước Nam để hợp tác với mọi người mà còn giới thiệu cho mọi người một người cực kỳ quan trọng”

“Nghe nói người này chính là ân nhân của bọn họ”

“Kim Trí Viên đã mời các nhân vật nổi tiếng trong các gi sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ gửi thiếp mời cho ngài Phác…”

“Tới lúc đó ngài Phác nhận được thiếp mời, không biết có thể cho tôi mở mang kiến thức một chút được không?”

Ở Cảng Thành rồi, Mặc dù Tiền Gia Hân cũng có mấy cái công ty, nhưng trong mắt thương hội Nước Nam thì vẫn không có tư cách tham dự tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của Quyền Tương Quốc Mấy cô gái kia nghe thấy vậy cữing dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn Phác Anh Long, hy vọng anh ta có thế dẫn bọn họ vào xem, làm quen mấy vị quan lại quyền quý.

“Thiếp mời?”

Phác Anh Long nghe thấy thế thì cười khẩy một cái: “Tôi cần gì thiếp mời chứ?”

“Tôi chính là thiếp mời tốt nhất”

“Nếu tôi tới nhà, bọn họ sẽ tự mình nghênh đón tôi vào”

Thái độ của anh ta rất ngạo nghễ: “Hơn nữa, Quyền Tương Quốc là anh em kết nghĩa của tôi, tôi mà xuất hiện thì chắc chản chính là khách quý”

“Tới lúc đó mấy người đi cùng tôi để mở mang kiến thức đi”

Phác Anh Long cười nói với mấy người Tiền Gia Hân: “Đó cũng chính là duyên phận của chúng ta”

“Cảm ơn ngài Phác”

Tiền Gia Hân lập tức kích động hô to, sau đó lại chán ghét cảnh cáo Diệp Phi: “Mày đừng mơ bám dính vào bọn tao…”

Diệp Phi cười lắc đầu, sau đó ngồi vào xe chờ Đường Nhược Tuyết.

‘Sau một tiếng, Đường Nhược Tuyết và Cao Tĩnh lấy xong khẩu cung và quay về, sau khi hàn huyên vài câu thì rời khỏi sở cảnh sát.

“Lấy khẩu cung xong, tôi nhân tiện hỏi cảnh sát tình huống liên quan tới anh luôn, anh không sao rồi Đường Nhược Tuyết tựa lưng vào ghế và tháo giày ra, giảm bớt nỗi lo lắng cả buổi của mình: “Ai đã gạt bỏ mối nguy này cho anh vậy?”

Trong lòng cô biết rất rõ rằng, cô và Tiền Gia Hân chẳng có tác dụng gì, con giun nước Phác Anh Long chắc chắn không thể nộp tiền bảo lãnh cho Diệp Phi Diệp Phi thẳng thản nói: “Hoäc Tử Yên giải quyết, bỏ ra một trăm triệu nhân dân tệ nộp tiền bảo lãnh, trong một tháng không được phép rời đi, phải phối hợp điều tra bất cứ lúc nào”

Đường Nhược Tuyết bừng tỉnh đại ngộ: “Ừ nhỉ, Hoắc Tử Yên, tôi quên mất sự tồn tại của cô ấy..”

“Quả nhiên anh quen mỹ nữ khắp thiên hạ”

Đường Nhược Tuyết gác hai chân lên đầu gối Diệp Phi, nhếch miệng cười “Đâu đâu cũng có người sẵn sàng bán mạng vì anh, sẵn sàng móc tim móc phổi cho anh”

“Cái này mà cũng ghen được à?”

Diệp Phi không tức giận cười một tiếng: “Chuyện lớn như thế, không có con rắn đất đấy ra tay thì chắc tôi còn phải ngồi tù mấy tháng nữa”

Tất nhiên Đường Nhược Tuyết cũng biết việc này rất khó giải quyết, thu hồi cơn giận: “Được, việc này cho qua đi”

“Đúng rồi, bây giờ Miêu Truy Phong đã bị phán quyết, tôi cũng làm chứng xong rồi…”

Đường Nhược Tuyết gác hai chân thon dài lên nhau, nói: “Anh thử nói xem, tiếp theo Miêu Kinh Vân sẽ làm gì? Không từ thủ đoạn để giết tôi và anh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.