Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1967:




Chương 1967:

Lúc Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi xuất hiện ở sân chùa, Tiền Gia Hân và Phác Anh Long đều trở nên sững sờ.

Dù thế nào thì bọn họ cũng không ngờ được Đường Nhược Tuyết thắp một nén hương, cầu Phật, lại đưa Diệp Phi về.

Cao Tĩnh cũng khẽ giật mình, nhưng mà cô lại vui vẻ thay cho hai người, chuyện này có nghĩa là chuyện hôm qua đúng là hiểu nhầm.

Đường Nhược Tuyết cũng chẳng giải thích với bọn họ mà chỉ lên tiếng chào hỏi rồi dẫn Diệp Phi ngồi vào xe, sau đó liền chạy tới tòa án.

“Tổng giám đốc Đường, cô đúng là chẳng trung thực gì”

Trên đường đi, Diệp Phi bất đắc dĩ cười một tiếng với Đường Nhược Tuyết.

“Mọi chuyện đều đã được làm rõ rồi, anh còn phối hợp với em xử lý Miêu Gia Ý”

“Em không công nhận với mấy người Tiền Gia Hân tôi là người đàn ông của em cũng thôi đi, nhưng tại sao cũng không trả lại sự trong sạch tối hôm qua cho tôi chứ?”

Ánh mắt chán ghét lúc nãy của Tiền Gia Hân đã chứng tỏ cô ấy cho rằng Diệp Phi chính là người quyến rũ Triệu Bích Nhi.

“Mọi chuyện đã được làm rõ rồi, đúng là Triệu Bích Nhi có vấn đề, nhưng có thể nói rõ là anh trong sạch à?”

Đường Nhược Tuyết bắt chéo hai chân, liếc Diệp Phi một cái.

“Trước sau gì thì hai người cũng đã trần trồng ở chung một chỗ với nhau, lúc đeo bịt mắt thì chắc cũng đã sờ s0ạng không ít rồi”

“Nếu như tôi không xuất hiện kịp thời thì có lẽ anh đã tình trong như đã mặt ngoài còn e ăn cô ta luôn rồi”

“Anh cũng đã chiếm được tiện nghỉ rồi thì cũng cần gì nghĩ tới chuyện rửa sạch thanh danh nữa”

Cô mỉa mai Diệp Phi mà không lưu tình chút nào, sau đó mở một chai nước soda ra uống, “Đấy là do tôi nhận nhầm cô ta thành em mà?”

‘Vẻ mặt Diệp Phi phiền muộn: “Cô ta ở trong phòng em, mặc quần áo của em, dùng nước hoa của em..”

“Vì mấy thứ đồ vật bề ngoài đấy mà anh cho rằng những cô gái khác giống tôi à?”

Đường Nhược Tuyết hừ một cái: “Do mất anh bị mù, hay là do anh không hiểu rõ tôi, ngay cả cái này mà cũng không nhận ra?”

Phải, trái phải gì cũng không đúng.

Diệp Phi cảm giác dù mình có nói thế nào thì cũng sai, xòe hai tay nói đầy bất lực: “Được, tôi không nói nữa, tôi đành nhận lỗi vậy”

Đường Nhược Tuyết nói đây tức giận: “Không cố gắng tí nào”

Diệp Phi cảm giác muốn thổ huyết: “Tôi..”

“Được, cho anh một cơ hội đền bù”

Thấy Diệp Phi đã bị trừng phạt đủ rồi, trên gương mặt lạnh lùng của Đường Nhược Tuyết nở một nụ cười Cô đá rơi giày cao gót xuống không chút kiêng ky, sau đó chống bàn chân lên trên ngực Diệp Phi và nở một nụ cười xảo quyệt.

“Đi cầu thang suốt nên hơi mỏi chân, xoa bóp cho tôi đi”

“Hầu hạ tốt thì tôi sẽ khôi phục danh dự cho anh”

Cô đặt ngón trỏ thon dài xinh đẹp lên môi, một nụ cười đầy mê hoặc lộ ra.

“Nếu không thì anh cứ chịu tiếng xấu quyến rũ bạn thân của vợ sắp cưới tiếp đi”

Kể từ sau cái lần bị trật mắt cá chân được Diệp Phi trị liệu cho trở đi, cô rất thích cảm giác được Diệp Phi xoa bóp, không chỉ khiến cô dễ chịu mà còn làm cho tinh thần cô sảng khoái.

Diệp Phi mạnh mẽ kháng nghị: “Em đúng là vô lý..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.