Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 196:




Chương 196:

 

“Lão Dương, không sao chứ?”

 

Diệp Phi dìu lấy Dương Kiếm Hùng, mặt anh hiện lên một tia áy náy. Uống nhiều nước quá nên ở trong WC hơi lâu, không nghĩ đến sẽ liên lụy Dương Kiếm Hùng.

 

“Không sao, không mất mạng được đâu.”

 

Dương Kiêm Hùng nghiên răng và đứng lên: “Nhưng một số người muốn chết.”

 

Tàng trữ vũ khí bát hợp pháp, lại còn tấn công người nơi công cộng, sỉ nhục người thi hành công vụ, đêm nay có người nhất định phải trả giá đắt.

 

“Răng rắc” Diệp Phi không nói nhảm, vươn tay khôi phục cánh tay bị trật của Dương Kiếm Hùng.

 

Sau đó anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Lôi Thiên Báo: “Đụng đến anh em của tôi, chán sống à2”

 

“Diệp Phi?”

 

Lúc này, Lôi Thiên Báo đã kịp phản ứng, nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Mày là Diệp Phi?”

 

Diệp Phi trầm giọng nói: “Đúng vậy, các người là người của Mạnh Đại Quân?”

 

Nhanh như vậy đã mò đến cửa, Diệp Phi không thể nghĩ đến bát cứ ai ngoại trừ Mạnh Đại Quân.

 

Nghe thấy cái tên Mạnh Đại Quân, ánh mắt Dương Kiếm Hùng trở nên sắc lẹm.

 

“Đồ khốn nạn, tên của Mạnh tổng là cái mày có thể tùy tiện gọi sao?”

 

Một gã đàn ông mặc đồ đen đã tức giận lấy thùng rác đánh Diệp Phi.

 

“Bịch…” Diệp Phi thậm chí không thèm nhìn, bước trượt chân đi, trực tiếp đụng vào ngực của đối phương.

 

“Bịch…” Gã đàn ông mặc đồ đen bị hất tung ngay lập tức, đè lên hai tên đồng bọn.

 

*Á”

 

Lợi dụng sự bối rối của đối thủ, Diệp Phi lao lên, lên gối một phát quật ngã một người đàn ông to lớn qua vài cú lộn nhào, làm té ngã thêm một đám người.

 

Tiếp đó, anh cậy mạnh tấn công đám người kia, tung nắm đầm liên hoàn.

 

Tiếng la hét, va chạm và tiếng la hét nói tiếp nhau.

 

Một số người bị ngã, một số người chảy máu, có người lao vào, như đám thiêu thân lao vào ngọn lửa, liên tục không ngừng.

 

Diệp Phi cứu Lưu Phú Quý trở về, cười chế nhạo rồi lật úp ba người bằng hai chân, sau đó lại bật dậy.

 

Anh cứ dùng cùi chỏ hung hãn và dữ tợn của mình tấn công liên tục lên một tên đầu gấu lưng hùm làm hắn ta ngã thẳng xuống đắt, co giật.

 

Ngón đòn mang tính hủy diệt hùng mạnh và bát khả chiến bại.

 

*Tên khốn!”

 

Nhìn thấy hầu hết đồng bọn của mình ngã xuống, Lôi Thiên Báo vừa tức giận vừa bàng hoàng, tức giận vì Diệp Phi đã làm bị thương người anh em tốt của mình, chấn kinh vì Diệp Phi có thể đánh đắm như vậy.

 

Hắn ta rút ra một khẩu súng.

 

“Không được phép nhúc nhích!”

 

Anh ta cảm nhận được sức mạnh của Diệp Phi, nên loại bỏ luôn suy nghĩ đấu tay đôi: “Cử động nữa tao sẽ giết hết.”

 

Cùng lúc đó, đám đồng lõa cũng rút súng ngắn, chỉ vào Diệp Phi.

 

Diệp Phi khế nhíu mày.

 

Súng ngắn của Lôi Thiên Báo không là thá gì, nhưng súng ngắn của một số đồng bọn hắn ta thì thật sự là rắc rồi.

 

Những khẩu súng này tuy không gây chết người nhiều .

 

nhưng lại có tầm bắn rất rộng, một phát bắn được hàng trăm viên đạn.

 

Diệp Phi xử đẹp bọn Lôi Thiên Báo được, chỉ là nếu hiện trường hỗn loạn, đám người Dương Kiếm Hùng sẽ không được an toàn.

 

Đạn không có mắt.

 

“Chĩa súng vào tôi?”

 

Dương Kiếm Hùng giận tím mặt: “Các người biết tôi là ai không?”

 

Lôi Thiên Báo nhậc họng súng lên: “Có tin tao băn chêt mày không?”

 

“Dừng tay!”

 

Diệp Phi khẽ quát một tiếng: “Anh ấy là Dương thứ trưởng!”

 

“Nó là Dương thứ trưởng thì tao là Dương thị trưởng.”

 

Lôi Thiên Báo vẫn cần khẩu súng lục cười lạnh: “Tên nhóc con, đừng giả vờ, mày làm hại Mạnh tổng, đêm nay mày né không được đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.