Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1931:




Chương 1931:

Hàn Tử Thất cũng yêu cầu Nam Cung Yến mau chóng trở về.

“Cậu Kim, tổng giám đốc Hàn.”

Đúng vào lúc này, một vài người nam nữ mặc quần áo truyền thống lao ra từ trong những người khách xung quanh, sau đó là một người đàn ông đeo kính gọng vàng ở giữa hai bên ‘Vẻ mặt anh ta tươi cười giảng hòa: “Có gì từ từ nói, dù sao cũng đừng đánh nhau”

Đường Nhược Tuyết sửng sốt, cô hoàn toàn không biết đối phương.

Hàn Tử Thất lại liếc mắt một cái nhận ra anh ta là Uông Tam Quế.

Đã từng là người phụ trách đại diện ở nước ngoài của Nhất Tuyến Khiên, không lâu trước đây muốn dùng hợp đồng đại diện để ăn đậu hũ cùng cô ta, kết quả là bị Diệp Phi bẻ gãy một ngón tay.

Sau đó, Hàn Tử Thất tưởng rằng hợp đồng Nhất Tuyến Khiên sắp thất bại thì kết quả là Uông Thanh Vũ lại tự mình dẫn Uông Tam Quế tới cửa nhận tội Hàn Tử Thất cho Uông Tam Quế một cơ hội hối cải để làm con người mới, anh ta mới thoát một mạng từ trong tay của Uông Thanh Vũ.

“Uông Tam Quế, đồ bỏ đi nhà mày làm loạn cái gÏ?”

Kim Chí Hào rõ ràng cũng biết Uông Tam Quế, nhìn chäm chăm vào anh ta cười lạnh lùng một tiếng.

“Anh hùng cứu mỹ nhân, d1t mẹ mày có tư cách không?”

Sắc mặt của Uông Tam Quế rất khó coi Mặc dù anh ta bị Uông Thanh Vũ gạt khỏi chức vụ tổng giám đốc nhưng dù sao anh ta vẫn là một trong những con cháu của Ngũ đại gia, vì vậy khi bị người khác làm mất mặt thì vô cùng khó chịu Nhưng anh ta vẫn cố gắng gạt bỏ không tính toán mà tươi cười mở lời “Tống giám đốc Hàn là bạn của tôi, hy vọng anh nế mặt một chút và mọi chuyện đến đây gạt bỏ có được không?”

“Dù sao thì oan gia nên giải không nên kết thêm”

“Hơn nữa tất cả mọi người đều là nhà kinh doanh, hòa khí phát tài.

Anh ta sở dĩ đứng ra làm người hòa giải là vì anh ta đã thăm dò rõ ràng quan hệ của Hàn Tử Thất và Diệp Phi, anh ta muốn mượn cơ hội để giành được ấn tượng tốt của Diệp Phi mà quay lại nòng cốt Nhất Tuyến Khiên.

Hàn Tử Thất không biết tâm tư của Uông Tam Tuế, nhưng khi nhìn thấy anh ta ra mặt hòa giải thì vẫn là đế cho anh ta chủ trì đại cục.

Cô ta lại nhìn về phía Đường Nhược Tuyết giới thiệu ngản gọn về danh tính của Uông Tam Tuế.

“Nế mặt mày?”

Vào lúc này, Kim Chí Hào đang tiến lên một bước, nhìn chăm chẵm vào Uông Tam Tuế cười chế nhạo phát ra tiếng.

“Đối lại là trước đây, nế mặt mày là người phụ trách Nhất Tuyến Khiên, tao sẽ khách khí với mày ba phần”

“Bây giờ ngay cả con chó mày cũng không bằng, mày bảo tao nể mặt mày như thế nào?”

“Còn oan gia nên giải không nên kết thêm, đ1t mẹ mày, mày cho rằng bản thân mày là ai?”

Anh ta vừa nói chuyện một cách kỳ quái, vừa đưa tay vỗ vào hai má của Uông Tam Quế, tát bốp bốp ra tiếng, rất mạnh.

“Cậu Kim.”

Uông Tam Tuế trước đây cũng kiêu ngạo hống hách, giờ phút này bị đánh như thế này rất nhục nhã, nhưng anh ta không thế trốn tránh cũng không có phản kháng Anh ta vẫn miễn cưỡng tươi cười: “Tôi biết tôi bây giờ không bắng một con chó, nhưng cô Hàn bây giờ là nhân vật quyền lực nhà giàu có, anh động tay với cô ấy sợ là không thích hợp”

“Cảng Thành nhỏ như vậy, có cái răm mà nhà giàu có”

Kim Chí Hào chẳng nói đúng sai cười chế nhạo, sau đó lại liếc nhìn Đường Nhược Tuyết và Hàn Tử Thất nói.

“Mày muốn làm người hòa giải thì tao cho mày cơ hội “Hôm nay tao có thể không động đến bọn họ, nhưng mày phải thuyết phục bọn họ để cho tao chơi đùa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.