Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1926:




Chương 1926:

Bởi vì quá gấp gáp, khăn tám còn chưa che hết những nên quan trọng trên cơ thể, làm lộ ra không ít da thịt tuyết trắng.

Khăn tắm lộn xộn kia càng làm tăng thêm mấy phần gợi cảm mê hoặc.

Chính là Hàn Tử Thất.

“Hả, Tử Thất? Sao em lại ở đây? Không phải em đang bị tập kích ở Vọng Hải Phong sao?”

Diệp Phi liếc nhìn vào trong phòng tắm: “Chàng trai trẻ đâu?”

Gương mặt xinh đẹp của Hàn Tử Thất đỏ bừng: “Em, em… “

ngoài, nhìn cái gì vậy”

Đường Nhược Tuyết lại chạy tới, kéo giãn khoảng cách giữa Hàn Tử Thất và Diệp Phí: “Ai bảo anh tới?”

“Chàng trai trẻ của em đâu?”

Ra ngoài, ra “Chàng trai trẻ của em đâu?”

Diệp Phi lại nắm chặt cổ tay của Đường Nhược Tuyết mà hỏi: “Em giấu tên đó ở đâu?”

“Cút”

Đường Nhược Tuyết cố gắng giấy dụa: “Em giấu ở đâu mắc mớ gì tới anh?

Anh còn chưa trả lời đáp án cho em nữa đó?

Diệp Phi siết chặt lấy tay cô mà quát tên: “Chàng trai trẻ kia của em đâu?”

Đường Nhược Tuyết không thể nào tránh thoát được, chỉ có thể đạp hai phát vào Diệp Phi.

“Tống giám đốc Đường, còn cần đáp án gì nữa?”

Đúng lúc này, Hàn Tử Thất trùm khăn tầm đi ra, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ cân nhắc mà mở miệng: “Nghe được cô và người đàn ông khác chơi trò mập mờ, Diệp Phi không chỉ có vô cùng lo lắng gào to tên cô, còn xin lỗi cô, còn định vị vị trí của cô mà chạy tới”

“Thậm chí khi nghe được tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng mặc kệ”

“Cái mạng nhỏ của tôi cũng không quan trọng bằng cô, cô còn gì mà không yên lòng về Diệp Phi nữa?”

Giọng nói của Hàn Tử Thất mang theo vẻ hâm mộ, cũng mang theo sự cô đơn.

Hâm mộ là vì trong lòng Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết không thể thay thế được. Cô đơn là bởi vì giá trị của mình quá nhẹ.

Nghe thấy Hàn Tử Thất nói vậy, Đường Nhược Tuyết ngừng vùng vẫy, cho nên vẫn làm nũng mà hừ một tiếng: “Nếu tôi thật sự quan trọng với anh ấy, thì anh ấy nên trả lời tôi ngay lúc đó, chứ không phải chờ nửa tiếng mới cho đáp án”

Cô siết chặt khăn tắm trên người, che khuất cảnh xuân hiện ra.

“Lộn xộn cái gì, Đường Nhược Tuyết, chàng trai trẻ của em đâu rồi?”

“Hàn Tử Thất, không phải em bị tập kích sao? Sao em lại ở đây?”

Diệp Phi nhìn về phía Đường Nhược Tuyết và Hàn Tử Thất quát lên: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Nhược Tuyết nhếch miệng lên: “Em không nói anh biết đó.”

“Diệp Phi, không có chàng trai trẻ nào cả, còn nói nhất định là có thì người đó chính là em”

“Em chính là chàng trai trẻ mặc áo sơ mi quần tây đó”

Hàn Tử Thất khẽ giải thích: ‘Em không có bị tập kích, gọi cho anh để cầu cứu là muốn thử xem trong lòng anh, em và Nhược Tuyết ai quan trọng hơn.”

“Đây là một cuộc kiểm tra, kiểm tra anh coi trọng tổng giám đốc Đường”

“Kết quả trong lòng tổng giám đốc Đường vui vẻ, em lại là kết thúc thảm bại”

Giọng nói của cô có vẻ rất u oán, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không màng danh lợi. Tiếp theo đó, cô chạy đến phòng ngoài, mặc xong quần áo mới xuất hiện trước mặt Diệp Phi.

Áo sơ mi, quần tây, giày da Tây Võ, tư thế hiên ngang, chính là nhân tình làm máu của Diệp Phi dồn lên não.

“Không có chàng trai trẻ?”

“Kiểm tra?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.