Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 189:




Chương 189:

 

Sau đó, một chiếc Mercedes Benz chạy tới, chui ra đầu tiên là một cái đầu hói to lớn, hung tợn và hung ác, đôi mắt như loài báo.

 

Anh ta nhìn quanh thấy không có gì nguy hiểm liền mở ghế sau ra.

 

Một người đàn ông trung niên với điều xì gà xuất hiện.

 

Chiếc áo choàng đen, đôi giày da có ba khớp, đều thể hiện mình là người không ai bì nồi.

 

Ông ta phun ra một làn khói đặc, rồi dẫn mọi người vào bệnh viện, không lâu sau thì xuất hiện trong phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Một chục người đàn ông và phụ nữ đã có mặt đông đúc trước cửa.

 

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, mọi người xì xào: “Mạnh Đồng.”

 

Anh trai của Mạnh Giang Nam, chủ tịch của công ty bảo vệ Sơn Lam, Mạnh Đại Quân.

 

Mạnh Đại Quân khẽ vuốt cằm, sau đó bước vào phòng, bên trong phòng, Mạnh Giang Nam đang nghỉ ngơn, nhắm mắt lại, Tư Đồ Tĩnh thì loay hoay điện thoại.

 

“Mạnh đại ca.”

 

Thấy Mạnh Đại Quân xuất hiện, Tư Đồ Tĩnh ngay lập tức lăn khỏi giường bệnh và hét lên mặc kệ phân bụng đau đón.

 

Mạnh Đại Quân đạm mạc lên tiếng: “Giang Nam thế nào?”

 

Tư Đồ Tĩnh vội vàng trả lời: “Bị đâm chín nhát, nhưng không trúng chỗ hiểm, truyền máu và băng bó vét thương.

 

Hiện tại vẫn ồn.”

 

“Người kia là ai?”

 

Mạnh Đại Quân chậm rãi nói: “Thiếu gia nhà nào vậy?”

 

“Không phải thiếu gia gì đâu, một tên ở rẻ, chồng Đường Nhược Tuyết, một tên nhóc mới tốt nghiệp được một năm.”

 

Tư Đồ Tĩnh báo cáo những gì mình tìm hiểu được cho Mạnh Đại Quân: “Tình huống cụ thể như thế nào em vẫn chưa biết, nhưng em đã cử người để mắt tới xe của họ”.

 

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên một tia nóng bỏng, sự hung dữ và kiêu ngạo của Diệp Phi đã từng khiến cô ta suy sụp, cũng khiến cô hận Diệp Phi đến tận xương tủy.

 

Nếu Diệp Phi không bị phế đi, sau này cô ta không thể lăn lộn được.

 

Mạnh Đại Quân vẫn bình tĩnh: “Bọn họ đâu?”

 

“Bệnh viện đệ nhất Trung Hải.”

 

Tư Đồ Tĩnh nói ra một câu trả lời: “Đoán chừng là rửa ruột cho Đường Nhược Tuyết.”

 

Mạnh Đại Quân nhàn nhạt nói: “Lôi Thiên Báo.”

 

Người đàn ông hói đầu chạy đến ngay lập tức: “Đại ca, có phải đến tìm thẳng nhóc đó không?”

 

*Có muốn em dùng bình xịt phun chết nó không?”

 

“Một phát chết ngay chán lắm.”

 

Mạnh Đại Quân lạnh lùng: “Mang nó về đây, tôi muốn dạy cậu ta cách tôn trọng Mạnh gia…”

 

Chín giờ tối, Diệp Phi đưa Đường Nhược Tuyết đến bệnh viện.

 

Cô chỉ bị trúng thuốc mê, dược tính nhờ châm cứu đã thôi phát huy tác dụng sau nửa giờ, chỉ cần ngủ một giấc là ổn.

 

Diệp Phi dùng tiền mở phòng bệnh số sáu cho Đường Nhược Tuyết, nhưng lại mang cô đến phòng số tám để nghỉ ngơi.

 

Thời gian nhạy cảm, cẩn thận một chút cũng tốt.

 

“Phú Quý, Tiểu Nguyệt hai người cố gắng chăm sóc cô ấy, đợi chút nữa Tiểu Nguyệt gọi cho người Đường gia, nói rằng cô ấy uống say ngủ tạm nhà cô.”

 

Diệp Phi chuyển một trăm vạn tệ cho hai người: “Chút nữa tôi đến cục cảnh sát.”

 

Anh thực sự chuẩn bị đi tìm Trần Lệ Dương.

 

“Anh Phi, anh không đi được.”

 

Trần Tiểu Nguyệt vô thức nắm lấy Diệp Phi cánh tay: “Nếu như đi, có lẽ sẽ không thoát ra được.”

 

Diệp Phi dù có thân thủ tốt nhưng đối mặt với gia thế Mạnh gia, chắc chắn vẫn sẽ bị chèn ép.

 

Lưu Phú Quý cũng gật đầu liên tục: “Đúng, Phi ca không đi được, tấn công người nơi công cộng, tội rất nặng.”

 

“Tôi biết tội nghiêm trọng nên mới chủ động hợp tác điều tra”.

 

Diệp Phi vỗ vỗ vai hai người: “Đừng lo lắng, tôi không sao đâu.”

 

Lưu Phú Quý và Trần Tiểu Nguyệt còn muốn gì đó, nhưng lại bị Diệp Phi nhẹ nhàng ngăn lại: “Sáng mai hai người lại có thể nhìn thấy tôi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.