Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1862:




Chương 1862:

Anh ta không nói gì, đẩy Diệp Phi một cái Lực vô cùng mạnh.

“Ba”

Diệp Phi cười nhạt, nhấc tay phải lên, đánh một quyền đến bàn tay của đối phương.

Một tiếng rắc vang lên, người lực lưỡng kia kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó loạng choạng mà lùi về sau ba bước.

Anh ta cúi đầu nhìn lòng bàn tay đỏ ửng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, dường như không nghĩ được răng một đấm của Diệp Phi có thể đẩy lui anh ta.

Hơn nữa toàn bộ tay phải của anh ta gần như mất đi toàn bộ sức lực, thõng xuống không thể giơ lên được nữa.

Ánh mắt anh ta đanh lại, nằm tay trái định ra tay một lần nữa.

“A Tú, lui ra đi.”

Kim Trí Viên vội vàng đi tới quát lên: “Đây là bác sĩ tôi đưa tới để xem bệnh cho ông ngoại tôi”

Người cao to kia nghe vậy có chút không cam lòng, nhưng vẫn cắn chặt răng mà lui xuống.

Kim Trí Viên rất áy náy: “Bác sĩ Diệp, ngại quá, đây là vệ sĩ của ông ngoại tôi, chỉ được cái cơ bắp, anh thông cảm chút”

Diệp Phi mỉm cười: “Không sao, chỉ là nếu như lần sau hội trưởng Kim muốn thăm dò tôi ấy, tốt nhất trước tiên phải đưa tôi ít lợi lộc đã.”

“Xin lỗi”

Sắc mặt Kim Trí Viên ửng hồng.

Đêm qua Diệp Phi làm chô cô ấy vô cùng thảm hại, cô ấy cũng không muốn tự mình ra tay, để thăm dò Diệp Phi xem anh có thể làm cho cô ấy thấy khâm phục không.

Bởi vậy chỉ có thể sai người lực lưỡng kia ra tay thử, ai mà biết được Diệp Phi nhìn cái liền phát hiện ra Diệp Phi hơi nghiêng đầu: “Đi thôi, xem xong sớm một chút, tôi còn vội quay về”

“Mời bác sĩ Diệp đi bên này”

Kim Trí Viên dẫn Diệp Phi đi vào trong: “Người bệnh là ông ngoại tôi, rất nhiều năm trước kinh mạch ở hai chân đã bị thương, chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà sống”

“Mấy năm trước, trừ hai chân của ông ấy không thế cử động ra thì trên người vẫn là một thân võ thuật, đều không có gì khác biệt”

“Nhưng mấy năm trở lại đây, ông ấy không những bị tê liệt hoàn toàn, cơ thể còn bỗng nhiên suy yếu, vô cùng lạnh lẽo”

“Tôi đã đưa ông đến rất nhiều bác sĩ nước Nam, nhưng không có ai có thế chữa khỏi được, vì vậy tôi mới đưa anh tới Cảng Thành”

“Trừ việc ông chỉ còn mỗi một tôi là người thân để nương nhờ, thì tôi cũng nghĩ rằng Trung y sẽ không có hiệu quả.”

“Nhưng mà, tôi muốn bảo vệ ông ấy, dù sao trước đây ông cũng đã đắc tội không ít người rồi”

“Nhưng một năm trở lại đây, luôn luôn không có tiến triển tốt, ngược lại còn làm cơ thể của ông ngày càng suy nhược”

có thể đem ngựa chết có thể hóa thành ngựa sống”

Trên đường đi, Kim Trí Viên nói qua về tình huống của người bệnh cho Diệp Phi biết, khuôn mặt thiếu đi chút yêu kiều so với lúc ở trong hội trường, nhiều hơn một chứt lo âu khó nói.

Quả là một người cháu có hiếu.

Diệp Phi nghe thế xem trọng cô hơn một chút, sự thù địch cũng giảm đi một chút.

“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình”

Trong lúc nói chuyện, Kim Trí Viên đưa Diệp Phi đi vào trong phòng khách, tiếp theo lại đi qua một dãy hành lang, cuối cùng đi tới một gian phòng ngoảnh về phía nam.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.