Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1815:




Chương 1815:

Đao Nữ nghe vậy thì giận tím mặt, xoay người rút đao bổ về phía Diệp Phi, chỉ là khi khoảng cách tới gần chỉ còn một cm, đao của cô ấy lại ngừng lại muốn dừng lại, mà là Long Thiên Ngạo cầm tay cô ấ!

“Đừng nóng vội, anh ta còn chưa tỉnh táo, tỉnh táo hoàn toàn sẽ không nói những lời ngu ngốc như vậy”

Long Thiên Ngạo nhìn Diệp Phi cười nói: “Diệp Phi, tôi đề nghị anh chữa trị cho mình, chỉ là cho anh một cơ hội để bày tỏ lòng trung thành của mình.

Hay nói cách khác, tôi yêu thích anh, muốn biến anh thành người của tôi, nếu không đã không cho anh cơ hội này rồi “Bởi vì trong tay tôi, không chỉ có mỗi mình anh có thế giải độc”

“Trước đây, tôi từng có những cuộc gọi với những y sĩ hàng đầu vất vả ngồi máy bay lặn lộn đường xa đến đây, cùng lắm chỉ cần nửa ngày là tôi đã có chuyển biến tốt rồi”

“Tôi cho anh cơ hội, để anh giải độc, chỉ là tôi tiếc nuối một tài năng tuổi trẻ, muốn đàm phán trong hòa bình thôi: “Nếu anh không quý trọng, anh không chỉ bỏ mạng ở đây, mà còn ung phí lòng tốt của tôi”

“Vê phần sau khi chữa khỏi tôi sẽ qua cầu rút ván, tiễn anh đi gặp Diêm ‘Vương đại nhân, chỉ là phỏng đoán sai lâm của anh mà thôi”

Long Thiên Ngạo hướng dẫn từng bước từng bước: “Nên đi thế nào hiện tại đường ở ngay trước mặt anh, cho anh thời gian năm phút đồng hồ để suy nghĩ, nghĩ sâu tính kỹ lần nữa… và cho tôi đáp án cuối cùng”

“Không cần tiếp tục suy nghĩ”

Diệp Phi trực tiếp mở miệng: “Độc này, tôi không giải được.”

Nụ cười của Long Thiên Ngạo vừa nở đã lập tức thu lại: “Anh thật sự không sợ chết?”

“Nếu anh thật sự dễ dàng gọi người giải độc như vậy, anh sẽ không kêu Đao Nữ bắt chuột bạch nhỏ đến thử tôi, cũng sẽ không mang tôi đến đây mà không bị thương dù chỉ là vết nhỏ nhất”

Ánh mắt Diệp Phi sắc bén nhìn Long Thiên Ngạo: “Anh cũng sẽ không nói nhiều như vậy với tôi làm gì”

“Đối với nhân vật lớn như các người, trừ ph bị ép buộc hoặc bất đắc dĩ, làm sao có thể lãng phí thời gian cho một người tâm thường nhỏ bé như t Bộ dáng anh ấy, càng nói càng thâm thúy, càng nói càng sâu sắc: “Cho dù anh tuân thủ hứa hẹn, không giết tôi, cho tôi cơm áo không lo, tôi cũng vẫn như vậy, sẽ không giải độc cho anh”

“Anh suy nghĩ cho Hàn Tử Thất nhiều vậy sao?”

Giọng nói Long Thiên Ngạo trở nên sắc bén: “Lo lắng là tôi sẽ gây nguy hiểm cho cô ta mà không tiếc tính mạng của mình? Nhất định phải kéo tôi chết cùng?”

“Diệt trừ để đảm bảo an toàn cho Tử Thất cũng là một lý do”

Nụ cười của Diệp Phi trở nên vô cùng quái dị: “Nhưng nguyên nhân chính là nếu anh còn sống, tôi sẽ không chiếm được két sắt của Ô Y Hạng”

Roẹt.

Lời này vừa dứt, trong nháy mắt không khí cả khoang đều biến đổi.

‘Vẻ mặt của đám người Long Thiên Ngạo đều trầm xuống, tiếp theo giống như sẽ xảy ra trận ác chiến Hơn mười người sát thủ Ô Y Hạng rút ra vũ khí đầu tiên.

Đao Nữ cũng rút đao, lưỡi dao sắc bén lạnh tựa tuyết.

Như chiến tranh kéo đến.

Ánh mắt bọn họ cực kỳ khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc Diệp Phi sẽ biết được bí mật lớn nhất của du thuyền Alyssa.

Bàn tay đang nắm bình rượu của Long Ngạo Thiên cũng nổi gân xanh, sau đó lại khôi phục như không có chuyện gì xảy ra, bình tính hỏi: “Rốt cuộc thì anh làai?

“Trước khi trả lời, tôi sẽ kể cho anh một câu chuyện xưa cũ.

“Tôi đã sớm biết du thuyền Alyssa có cất giấu két sắt của Ô Y Hạng, chỉ là kiêng dè hệ thống thiết bị dày đặc với cao thủ nhiều như mây nên chưa ra tay vơ vét về túi mình mà thôi: “Cho đến khi tôi quen biết Hàn Tử Thất cùng Bàng Tráng, tôi mới tìm được cơ hội đột nhập vào két sắt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.