Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1813:




Chương 1813:

“Đối với anh em bạn bè, cậu chủ Ngạo thật sự nói được làm được”

Đao Nữ cười lạnh một tiếng: “Nhưng đối với kẻ thù như anh, binh bất yếm lại thích hợp hơn đấy”

“Anh cho là anh bắt cóc rồi uy hiếp cậu Ngạo là có thể lấy được sự tôn trọng và thỏa thuận sao, thật sự là một ý nghĩ non nớt buồn cười”

“Thế giới này, chỉ có thực lực mới có thể quyết định địa vị”

“Hiện tại anh có thể sống sót, là cậu Ngạo đã nhân từ lảm rồi”

Diệp Phi có thể bắt cóc Long Thiên Ngạo ở Mộ Viên, Đao Nữ chỉ nghĩ là do bên mình khinh địch, nhất thời sơ ý.

Lúc ấy, bọn họ chỉ tập trung nhằm vào Hàn Tử Thất, cho nên khi Diệp Phi bất ngờ xông ra, bọn họ không kịp phản ứng hay chuẩn bị gì cả, vì thế mới xảy ra Sơ xuất.

Nếu như lúc đó có cô ấy hoặc một người khác đã ở cạnh cậu Ngạo lâu năm, Diệp Phi làm sao trộm long tráo phụng, bắt cóc được Long Thiên Ngạo được?

Sự thật là Diệp Phi cũng chỉ thường thôi, còn bị đánh ngã chỉ bởi cái chích điện của quản lý Tịnh.

Giống như vết thương cũ bị gợi lên, sau đó xát muối, khiến cô ấy cảm thấy bị sỉ nhục, chỉ là Diệp Phi còn có giá trị lợi dụng, nếu không cô ấy sẽ nhịn không được mà dùng hai tay xé xác anh ấy mất.

“Các người quá vô sỈ!”

Diệp Phi giận dữ: “Các người vừa ăn cướp vừa la làng, một bên đem lợi ích hấp dẫn tôi, một bên lén đâm tôi sau lưng”

“Các người là tiểu nhân, tỉ tiện, bi Anh ấy vô cùng oán hận, giấy dụa quát: “Tôi thực sự không nên nổi lòng tham, tôi thực sự nên một chiêu nổ nát đầu anh”

Phẫn nộ, không cam lòng, hối hận, khiến cho đám người Đao Nữ cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Diệp Phi, tôi biết anh tức giận, anh không cam tâm, nhưng những điều đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả”

Long Thiên Ngạo cúi đầu uống một ngụm rượu: “Hiện tại cái anh cần quan tâm, là làm thế nào để chạy thoát, làm sao để giữ được tính mạng, không phải sao?”

Diệp Phi nắm tay, siết chặt thân ghế, quát: “Các người trói tôi ở đây, làm sao có thể để tôi chạy thoát, bảo toàn tính mạng chứ?”

“Đây cũng là sự thật”

Long Thiên Ngạo ảm đạm cười sẽ không để anh dễ dàng rời đi”

húng tôi mang anh lên du thuyền Alyssa, “Đừng nhiều lời”

“Các người không muốn giết tôi, cũng không phế bỏ tôi, hao hết tâm tư trói tôi ở đây, cuối cùng thì các người muốn gì?”

“Diệp Phi tôi sẽ thành chỗ để các người trút giận, phát ti3t, hay dùng tôi để khống chế Hàn Tử Thất?”

“Còn hơn tra tấn với khống chế anh, y thuật của anh có giá trị hơn nhiều.”

Đó là nguyên nhân vì sao Long Ngạo Thiên làm một vố lớn như vậy, nhưng Diệp Phi lại chẳng bị tổn thương gì nhiều.

Long Thiên Ngạo vỗ tay một cái, cửa khoang thuyền nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Thái Thúc Cầm đeo khẩu trang đi tới cùng vài vị bác sĩ.

Trong tay bọn họ cầm một chồng báo cáo cùng một cái lồ ng thủy tinh mini Thùng kia có con chuột trắng nhỏ, nhưng mà hiện tại con chuột trắng đó đã bị giải phẫu, năm bên trong, toàn thân máu chảy đầm đìa.

“Chuột bạch nhỏ của anh được giao cho Đao Nữ, trải qua giải phẫu kiểm tra của bác sĩ, phát hiện ra độc tố đã được hóa giải, phế tiêm duy đã được ngăn chặn”

Long Thiên Ngạo đứng lên, nắm lấy chén rượu, chậm rãi đi trước.

“Tôi không biết anh giải độc như thế nào, nhưng không thể không thừa nhận, y thuật của anh vô cùng phi thường”

“Trong mắt anh có sự sống đang bừng lên, ít nhất, anh có thể giải được chất độc trên người chuột trắng nhỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.