Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1802:




Chương 1802:

Nhưng lại không nghe tiếng hét của Diệp Phi như Dương Mạn Lệ và những người khác muốn.

Người đàn ông đầu trọc kia hơi nhíu mày, liên tiếp bắn về phía anh ấy.

Các xạ thủ thứ hai và thứ ba cũng bắt đầu bản.

“Đoàng đoàng đoàng…”

Hàng chục viên đạn tuôn ra như mưa, lạnh lùng bản vào Diệp Phi không thương tiếc.

Diệp Phi không có một chút hoảng sợ, thi triển Nghênh phong liễu bộ, bình tĩnh bước đi trong mưa đạn.

Viên đạn nếu không quét qua vai anh ấy, thì cũng chỉ bản xuyên qua quần áo của anh ấy. Tuy cực kỳ nguy hiểm nhưng lại không làm Diệp Phi bị thương một chút nào.

Quá bất thường, quá mạnh mẽ.

Dương Mạn Lệ cảm thấy lòng bàn tay đảm mồ hôi, có một giọng nói trong lòng bà hét lên: “Thế giới này không nên có sự tồn tại yêu nghiệt như vậy”

Ba tay súng nhanh chóng hết đạn. Ánh mắt họ có vẻ nghiêm trọng, nhưng không hoảng sợ, lấy băng đạn mới ra lắp vào súng.

Lần này, Diệp Phi không cho đối thủ cơ hội, anh ấy di chuyển đến trước mặt người đàn ông đầu trọc.

Đấm ra một cú!

Người đàn ông đầu trọc không kịp né tránh, bụng bỗng đau nhói, giống như.

con tôm đã nấu chín ngã xuống.

Diệp Phi không dừng lại ở đó.

Anh ấy xuất hiện trước tay súng thứ hai, tay trái duỗi ra, móc rồi kẹp lại. Con mắt của tay súng thứ hai lồi ra, hắn ta ngã xuống đất, báng súng cũng tuột khỏi lòng bàn tay.

Diệp Phi không nhìn tình trạng của hẳn ta, anh ấy lao về phía trước lại tung ra một cú đấm khác.

Ngay khi tay súng thứ ba giơ súng lên, đầu của hắn ta thoáng chút đã va chạm vào tường. Hắn ta ngã xuống đất mà không nói được lời nào.

“Làm sao có khả năng? Làm sao anh ta có thể mạnh như vậy?”

Nhìn thấy Diệp Phi tàn sát khắp nơi, ngay cả súng ống cũng không kiềm chế được, giải quyết ba tay súng xong, trong mắt Dương Mạn Lệ hiện lên một tỉa hối hận.

Bà có thể được coi là một nhân vật có xuất thân nổi bật, bụng dạ thâm sâu, nhưng bà vẫn cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm khi đối mặt với một sự tồn tại như Diệp Phi.

Ngay cả cao thủ và súng ống đều vô dụng với Diệp Phi, quá mạnh.

Nhìn thấy Diệp Phi chậm rãi bước tới, bà chỉ có thể giơ súng trong tay lên.

“Diệp Phi, anh đừng đi qua đây—”

Nhưng trước khi kịp bóp cò, bà đã cảm thấy cổ mình thất lại, trước mặt bỗng xuất hiện thêm một người khác.

Diệp Phi thờ ơ nhìn bà, ánh mắt anh ấy nhìn bà như nhìn con kiến.

“Tôi đã nói từ khi bước vào phòng bệnh, đừng chèn ép Tử Thất nữa, tôi sẽ không coi các người như kẻ thù.

Nhưng bây giờ xem ra các người không chỉ đối phó Tử Thất, mà còn muốn mạng của tôi. Cuối cùng thì tôi cũng quá ngây thơ rồi.

Không, là tôi quá nhân từ. Trung Quốc lớn như vậy, có rất nhiều người có thể là kẻ địch của tôi, nhưng tuyệt đối không có bà đâu, Dương Mạn Lệ”

Diệp Phi vẫn bình tĩnh, nhưng sức mạnh từ ngón tay lại đần dân mạnh hơn, khiến cho Dương Mạn Lệ cảm thấy nghẹt thở.

“Diệp Phi, anh định gây thù với cả nhà họ Hàn và nhà họ Dương sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.