Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1795:




Chương 1795:

Những người khác giờ đây cũng gật đầu, kèm theo lời khiển trắc Dương Thịnh Vân Anh ta sắc mặt tái nhợt mà lắp bắp: “Tôi, tôi “Tên khốn nạn, lại dám tính toán với con gái tôi như vậy”

Uông Thanh Vũ còn phải xử lý người nhà chỉ vì chuyện con sâu làm rầu nồi canh, nếu bây giờ Dương Thịnh Vân làm vậy, ông ấy không thể thờ ơ được nữa.

Hàn Hướng Bắc tức giận mà tung về phía Dương Thịnh Vân một cú đá mạnh, hai cái xương sườn bị gãy một cách nhanh chóng, tiếp theo lại bị giáng thêm hàng chục cú tát. Khuôn mặt Dương Thịnh Vân chảy đâu máu miệng và máu mũi, sưng vù lên trông thấy, ngã xuống đất mà khóc lóc.

“Ném anh ta đi ngay cho tôi!” Hàn Hướng Bắc hét lên với vệ sĩ: “Để tên khốn đó thu dọn đồ đạc và cút đi ngay lập tức, đừng để tên đó bước vào tập đoàn Sinh Mệnh này thêm một lần nào nữa”

Vài vệ sĩ lao tới và kéo Dương Thịnh Vân về phía cửa. Hàn Tử Thất lúc này vô cùng bình tĩnh.

“Khoan đã” Diệp Phi cười nhạt: “Chủ tịch Hàn nãy giờ nói chuyện, hình như ngài còn quên mất một chuyện thì phải. Chủ tịch Hàn, ban nãy ngài nói sẽ đánh gãy một chân của Dương Thịnh Vân, vậy mà nãy giờ mải nói chuyện, cing may.

mà tôi có trí nhớ tốt, nếu không thì lời nói bị bỏ qua sẽ mất lòng tin, cũng khiến cho Tử Thất cảm thấy đau lòng, lại cho rằng ngài chỉ nói có qua chuyện”

Diệp Phầm kêu người mang gậy đánh golf đến, đưa cho Hàn Hước Bắc: “Chủ tịch Hàn, ngài làm đi”

Dương Thịnh Vân sợ như nôn ra máu. Hàn Hướng Bắc sắc mặt cũng đen lại, vậy mà Diệp Phi lại ép ông ấy vào tình thế tuyệt vọng như vậy.

“Rắc rắc…”

Nhưng Hàn Hướng Bắc không tìm được cớ để trốn tránh, nếu trốn tránh lúc.

này thì còn xấu hổ hơn. Không còn cách nào khác, đành cầm gậy vung xuống.

‘Với một âm thanh giòn giã, Dương Thịnh Vân hét lên, bắp chân run rẩy rồi ngã khuyu trên mặt đất.

“Leng keng..”

Hàn Hướng Bắc ném gậy xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Tử Thất và Diệp Phi: “Hài lòng chưa?”

“Nếu tôi không vừa lòng, liệu ngài có đánh gãy thêm một chân còn lại của anh ta không?”

“Cậu..“ Hàn Hướng Bắc máu nóng dồn lên.

“Cô Hàn, đây là hợp đồng đại lý”

‘Sau khi giải thích ngọn ngành chuyện của Đường Tam Quốc và Dương Thịnh Vân, Uông Thanh Vũ đã yêu cầu luật sư đưa bản hợp đồng đến trước mặt Hàn Tử Th: “Chỉ cần cô ký vào, từ nay về sau, tuyến đường biên giới hải ngoại là do cô phụ trách. Hợp đồng có giá trị trong ba năm. Hơn nữa, là tập đoàn rượu nhà họ Đường ký với cô, không phải công ty, điều này có nghĩa, quyền đại lý này và cô sẽ bị ràng buộc” Uông Thanh Nhã cười ngọt ngào: “Cô cũng có thể uỷ quyền quản lý cho tập đoàn Sinh Mệnh, hoặc có thể uỷ quyền cho một công ty thứ ba, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của cô”

“Cái này… Ý tốt này của cô.

Hàn Tử Thất ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Điều này rõ ràng mang đến cho Hàn Tử Thất một món quà lớn, cũng làm cho cô ấy có thêm tiếng nói ở tập đoàn Sinh Mệnh này. Sau này, dù cho là ai cing không dám đuổi Hàn Tử Thất ra khỏi đây nữa. Cả đám người trong phòng đều sững sờ, Hàn Tử Thất giờ đã ngồi vững trên ngai vàng rồi sao?

Hàn Tử Thất nhìn Diệp Phi một cách cảm động, vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì “Không cần phải xấu hổ”

Uông Thanh Vũ đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay của Hàn Tử Thất rồi cười nhẹ: “Hai chúng ta hợp ý nhau, từ nay về sau, chúng ta sẽ là chị em tốt”

Cô ấy nhẹ giọng nói: “Của cô là của tôi, của tôi cũng là của cô, người một nhà thì không cần khách khí làm gì cả.

Hàn Tử Thất tựa như đã quen thuộc mà cười một tiếng: “Vậy từ nay trở đi, tôi sẽ gọi cô một tiếng chị nhé”

Diệp Phi giật giật mí mắt khi nghe thấy điều này, em g: đấy không ổn nha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.