Chương 174:
Hàn Nguyệt và Lưu Phù Dung kinh ngạc về độ thâm độc của đám người Hắc Xà, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, hơn nữa chỉ cần không cẩn thận thôi liền rơi vào bẫy của họ.
Nhóm người Hắc Xà lại cũng vô cùng kinh ngạc về sự sắc bén của Diệp Phi, bọn họ đặt hét toàn bộ tâm tư vào bốn món bảo bối này kết quả lại bị Diệp Phi liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Diệp Phi lại còn thong dong mà nói ra chiêu thức giết người của bọn họ nữa điều này làm sao có khiến cho Hắc Xà không kinh ngạc cơ chứ?
Bên người Hàn Nam Hoa từ khi nào mà đã chiêu mộ được một người lợi hại như vậy chứ?
Sau khoảng trầm mặc nhất thời Hàn Nguyệt quát lên một tiếng: “Hắc Xà các người đúng là đồ ác độc mà.”
Hắc Xà lạnh giọng ra lệnh: “Giết bọn chúng!”
Âm mưu bị nhìn thấu, vậy nên hà tất gì phải lãng phí thời gian thêm nữa chứ do đó phải mau chóng giết hét đám bọn họ đi mới được.
Vừa dút lời, mười mấy tên thủ hạ của Hắc Xà liền lôi vũ khí ra.
Tay trái Hàn Nguyệt giơ lên, ba mũi tên bắn ra, ba tên kêu thảm một tiếng, bưng yết hầu ngã xuống đất.
Hắc Xà vừa nhắc tay phải lên, một cái dao xoay xuất hiện, hai tay xạ thủ Hàn gia ngã xuống đắt.
Một giây tiếp theo song phương lại trực tiếp quơ dao xông tới.
Đấu tranh trực diện.
Hiệu xuất giết người với trình độ thành thạo của hai bên tựa như là ngang nhau, trông nó hệt như là hai đàn dã thú đang cắn xé nhau vậy.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, tiếng thét chói tai đan xen Vào nhau.
“Ông nội, đi!”
Hàn Nguyệt kéo Hàn Nam Hoa rời đi: “Học tỷ, bảo vệ ông nội.”
Chỉ cần Hàn Nam Hoa an toàn rồi thì Hắc Xà có trâu bò hơn nữa thì cũng phải bỏ mạng lại Trung Hải.
Hàn Nam Hoa không quên hét lên về phía Diệp Phi: “Diệp Phi, đi.”
Diệp Phi theo sát bước chân bọn họ, chuẩn bị rời khỏi chốn thị phi, chỉ là khi sắp đi tới cửa nhát thời da đầu của Diệp Phi nỗ tung một cái.
Một tên vệ sĩ của Hàn thị đầy cửa.
Một vằng sáng chói lóe lên.
Diệp Phi giật mình một cái: “Cẩn thận!”
Anh vội vã đi lên đem máy người Hàn Nam Hoa ngã nhào xuống đắt.
“Hự…” Gần như vào thời khắc đó, khi cảnh cửa mở ra nó tựa như một lưỡi đao đổ xuống, vệ sĩ đẩy cửa bị chém thành hai mảnh.
Trên đất đầy máu tươi.
Sau khi lưỡi đao tựa như sao rơi xuống nó cũng không vì thế mà dừng lại ngược lại nó lại như cự long được thả ra từ biển sâu vậy, hào quang như ánh cầu vồng nhưng lại tràn đầy sát khí.
Một người đàn ông mặc trang phục quan công bổ nhào về phía xạ thủ của Hàn thị giống như con diều hâu bổ nhào vào con gà.
“Răng rắc răng rắc!”
Âm thanh sắc bén của trường đao vang lên và kéo dài không ngừng.
Cái cửa lớn này liền vang lên những tiếng gầm tràn đầy thống khổ và phẫn hận, thế nhưng nhiều hơn vẫn là những tiếng sợ hãi.
Chân tay bị cụt bay ra tứ phía, máu tươi tạo thành từng bãi, cũng khoảng ba bốn giây sau toàn bộ năm người đều ngã trên sàn nhà.
Hàn Nguyệt bọn họ kinh ngạc biến sắc, không nghĩ tới ở cửa còn có mai phục.
Sau khi quan công tiến vào đánh bay hai người vệ sĩ Hàn thị, lại dễ dàng cằm một đao mà chặt đứt cánh tay phải của xạ thủ.
Tiếng hét thảm vang lên.
Trông vô cùng uy mãnh.
Cái mà bọ họ nhìn thấy chính là bức tượng được trưng bày ở cửa, không nghĩ tới đây lại là một con người thật.