Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1722:




Chương 1722:

“Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”

“Hàn Hướng Bắc tôi đời này cũng coi như đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ càn rỡ như Diệp Phi vậ “Cho dù có là con em nhà giàu có, hay là con cháu hoàng thất, nhìn thấy tôi tất phải cung kính gọi một tiếng chú”

“Tôi răn dạy một lượt thậm chí đánh mảng vài câu, bọn họ cũng chỉ có thể kính cẩn nghe theo”

“Người không chỉ không để lại thể diện cho tôi, còn không kiêng nể gì mà áp bức như thế này, đời này tôi chỉ thấy một người thôi”

“Chỉ là không biết nên gọi là tuổi trẻ khí thịnh, hay là không biết trời cao đất rộng”

Hàn Hướng Bắc kẹp một điếu xì gà, châm lửa ra một đám khói đặc, sau đó đứng lên.

“Nhưng cho dù thế nào, hôm nay tôi vẫn phải cho cậu một bài học”

“Cho cậu biết, trên trời có trời, trên người còn có người”

Ông ta vừa ôn hoà nho nhã vừa bình thản rời đi, trên mặt chỉ có vẻ uy nghiêm và hung tàn của kẻ bề trên.

Diệp Phi nheo mắt cười nói“Ngài Hàn muốn động đến tôi?”

“Không phải động, mà là giúp nhìn nhận đúng chính mình”

Hàn Hướng Bắc nghiêng đầu nhìn phía người phụ nữ xinh đẹp”.Jessica, để Diệp Phi ở lại văn phòng này mà tự kiểm điểm cho tốt đi”

“Khi nào nghĩ thông suốt rồi, đồng ý giao ra công thức Bình minh và gia nhập tập đoàn Sinh Mệnh, khi ấy mới cho cậu ta rời khỏi tập đoàn”

Nói xong, ông ta phất tay về phía Diệp Phi, lập tức đi ra khỏi văn phòng Viện trưởng.

Diệp Phi vừa mới dịch chuyển một bước, người phụ nữ xinh đẹp và ba tên vệ sĩ đã chặn lại “Diệp tiên sinh, dừng bước”

Người phụ nữ xinh đẹp đưa tay ngăn Diệp Phi mở miệng: “Nếu muốn đi phải chấp nhận điều kiện của Ngài Hàn”

Diệp Phi cười cười: “Các người có thể ngăn tôi lại sao?”

Người phụ nữ xinh đẹp nghe vậy cười khúc khích, tự mình đưa tay ra xé chiếc váy bó, để mình hoạt động được thuận tiện hơn.

Lộ ra cặp chân dài thẳng tấp trong chiếc tất chân.

Nhức mắt đến cực điểm.

Nhưng lời cô ta nói ra cũng khinh thường đến cực điểm”Thích thì thử xem”

Diệp Phi cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, cúi đầu lao về phía cánh cửa bị chặn.

Ba gã vệ sĩ Hàn thị sắc mặt lạnh lùng đứng ngang chắn lại cánh cửa.

“Soạt soạt soạt!”

Diệp Phi nhảy vào trong đám người, tựa như nhành liễu trong gió, càn quét loạn xạ, dao động mãnh liệt.

Ánh dao cất nát ngọn đèn, nhưng đó chỉ là chuyện trong giây lát, tiếng dao lạnh lùng xé gió bỗng ngừng bặt Suốt cả quá trình, con dao gọt hoa quả Diệp Phi nắm chặt chưa một lần chạm được vào người vệ sĩ của nhà họ Hàn.

Mà ba gã vệ sĩ của nhà họ Hàn dùng dao đã nằm trong vũng máu.

Kêu rên liên tục vô cùng đau đớn.

Bụng bọn họ đều có mấy vết thương, không sâu, nhưng đủ để khiến họ không còn khả năng tái chiến.

“Soạt!”

Người phụ nữ xinh đẹp thấy thế mí mắt dựng thẳng, thật không ngờ được Diệp Phi lại có thể bá đạo như thế.

Chỉ là cô ta không kịp nghĩ nhiều, bước lên một bước, rút ra một con dao găm, bổ xuống đầu Diệp Phi.

Không hè xinh đẹp không hề mềm mại, chỉ có sự thành thục và tàn nhẫn đã được tôi luyện nhiều năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.