Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1701:




Chương 1701:

“Quá yếu rồi!”

“Ai biết rằng mí mắt của Diệp Phi không hề lay động, hừm một tiếng, rồi lập tức đánh một quyền ra, nằm đấm như gió, một quyền đó của Diệp Phi đánh lên đầu của Trần Huyền Sương.

“Bụp” Hai nắm đấm va chạm vào nhau, trận chiến như bùng nổ, khớp xương vỡ vụn.

“Aaaa…”

Sau đó là tiếng kêu của Trần Huyền Sương, không chịu nổi bị đạp bay ra ngoài, đập vào sáu người đồng bọn, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Nguy rồi, mặt của Trân Huyền Sương cắt không còn giọt máu.

“Làm sao có thể như vậy được?”

“Chuyện này là thế nào?”

“Tại sao nắm đấm của anh ta lại đáng sợ như vậy?”

“Cô Trần có phải đã khinh địch rồi không?”

Nhìn thấy Diệp Phi chỉ một quyền đã đánh phế cánh tay phải của Trân Huyền Sương, cả sáu người đồng bọn của cô ta đều ngẩn người ra, chỉ biết giương mắt nhìn.

Căn bản họ không thể chấp nhận việc Trần Huyền Sương không chịu nổi một đòn của Diệp Phi Ngay cả Trần Hạo Đông, người đang châm thuốc cũng thay đổi sắc mặt.

“Cậu là ai..” Lúc này, Trần Huyền Sương cắn rách môi, gần như không kìm nén được tiếng thét đầy bi thảm phát ra từ trong cổ họng.

Cô kinh ngạc nhìn Diệp Phi, đầy tức giận: “Cậu dám đánh phế tôi?”

Cùng lúc đó, trong lòng cô bắt đầu run sợ.

Đây là một kẻ thù đáng gờm, sức lực của hắn đủ mạnh để nghiền nát cô.

Diệp Phi nhặt một con dao găm lên: “Tôi đã làm nhiều như thế, chỉ chờ các người tới đây”

“Tự tìm cái chết!”

Trần Huyền Sương nghiến răng đứng dậy, sau đó hét vào mặt sáu tên đồng bọn của mình: “Giết hắn!”

“Giết!’ Sáu tên cao thủ họ Trần không chút do dự, gầm lên lao về phía Diệp Phi Tay cầm kiếm xông lên rất khí thế.

“Xoẹt xoẹt..” Diệp Phi không rút lui mà tiến về phía trước, lia con dao găm của mình, lưỡi dao nhanh thoăn thoắt phóng tới chỗ kẻ địch.

Anh ấy đã nhanh chóng xử lí gọn gàng cả sáu người.

“A… sáu cao thủ nhà họ Trần hét lên và ngã xuống đất, tất cả đều bị chém thành hai.

Máu tươi loang ra khắp sàn, Trần Huyền Sương giật mình kinh hãi lùi lại.

Quá dã man, quá hung tàn!

“Anh..” Nhìn thấy Diệp Phi trong chốc lát đã gi3t ch3t sáu đồng bọn của mình, Trần Huyền Sương tức giận không kìm nối: “Anh dám giết họ ư?”

“Xoẹt” Diệp Phi không nói nhiều lời, ánh dao lóe lên.

“A… Trần Huyền Sương vô cùng kinh hãi, lùi lại và hét lên, nhưng cô không nhanh bằng nhát dao của Diệp Phi.

Mũi dao hạ xuống, “Phập”

Một âm thanh dứt khoát, con dao găm cắt đứt cánh tay còn lại của Trần Huyền Sương… Trần Huyền Sương hét lên và ngã xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy trắng.

“Cao thủ Huyền cảnh?”

Trần Hạo Đông chưa hút xong điếu thuốc, đã thấy tất cả đồng bọn của mình ngã xuống.

Anh ta không còn giữ vẻ lịch lãm và sang trọng nữa, nhìn Diệp Phi một cách hung dữ: “Thật không ngờ, ở độ tuổi này mà cậu đã đạt tới cấp Huyền cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.