Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 170:




Chương 170:





Vẻ mặt Lâm Phù Dung tràn đầy khinh thường: “Hàn lão lão không đùa đấy chứ? Cậu ta trẻ như vậy, có thể biết y thuật cái gì chứ?”





Hàn Nam Hoa cười khổ một tiếng, lúng túng giải thích: “Lâm tiểu thư, cô đừng xem thường Diệp Phi, đợt trước tôi và Hàn Nguyệt bị thương nặng đã mời vô số bác sĩ thế nhưng vẫn không có hiệu quả.”





“Sau này vẫn là nhờ Diệp Phi ra tay mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.”





Ông cũng chả có cảm giác gì với Lâm Phù Dung thế nhưng cháu gái lại mời họ về làm vệ sĩ, Hàn Nam Hoa tốt xấu gì cũng cần tới mặt mũi.





Thấy Hàn Nam Hoa coi trọng Diệp Phi như vậy, Lâm Phù Dung cũng được coi như là mở mang tầm mắt: “Coi như anh ta là bác sĩ đi vậy thì đêm nay cũng chả có cái tác dụng gì cả phải không?”





Hàn Nam Hoa cười to: “Có một bác sĩ ở bên cạnh để đề phòng tình huống bất thường xảy ra.”





Đồng thời ông cũng ném một ánh mắt tràn đầy ánh náy về phía Diệp Phi, không cần đem những lời của Lâm Phù Dung để ở trong lòng.





“Có ba người chúng tôi ba chiêu bài ở đây thì lấy đâu ra nguy hiểm chứ?”





Lâm Phù Dung cảm tháy khó chịu với địa vị của Diệp Phi ở trong lòng Hàn Nam Hoa: “Tôi thấy vẫn nên để anh ta đi đi, để tránh gặp chuyện không may lại liên lụy đến chúng ta”





Diệp Phi nhíu mày đang muốn nổi đóa thì Hàn Nam Hoa vung tay lên một cái: “Được rồi, Lâm tiểu thư, cũng đến lúc rồi đấy, lên trên thôi.”





Đối với ông mà nói thì Diệp Phi còn quan trọng hơn Lâm Phù Dung rất nhiều.





Diệp Phi thu lại một đạp định đạp đối phương lại.





Lâm Phù Dung thấy tư thế của Hàn Nam Hoa cũng chỉ có thể thu lại tâm tình của mình, chỉ là hừ một tiếng với Diệp Phi: “Chuyện này có chúng tôi phụ trách là được rồi, đợt lát nữa anh đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi.”





“Anh yên tâm đi, có chúng tôi ở hiện trường thì Hàn lão với Hàn Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bác sĩ như anh đứng một bên xem là được rồi…”





Diệp Phi cười nhạt một tiếng: “Hàn lão và Hàn Nguyệt bình an tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.”





Ba người Lâm Phù Dung lần này lại không tức giận thế nhưng trên mặt lại tràn đầy sự khinh thường và trêu tức.





Một bác sĩ nhỏ nhoi mà lại dám nhúng tay vào chuyện ân oán giang hồ, đây không phải là đang nói hươu nói vượn hay sao?





Ba phút sau, thang máy dừng ở tầng mười tám, Diệp Phi theo Hàn Nam Hoa bọn họ đi ra, nhất thời cảm thấy có một trận nguy hiểm ập tới.





Thế nhưng khi anh quét mắt nhìn qua hành lang thì lại phát hiện ra không có một bóng người nào, chỉ thấy có một hàng pho tượng của các nhân vật trong và ngoài nước.





Ánh mắt của Diệp Phi nhìn về phía quan công ở phía cuối cùng của cửa vào.





Đó chính là một pho tượng một đấu một tràn đầy sát khí, trong tay càm một cái đao lớn, trông vô cùng uy nghiêm.





Nhìn thấy bước chân của Diệp Phi có chút chậm lại, Hàn Nam Hoa hiếu kỳ hỏi: “Diệp Phi, làm sao vậy?”





Diệp Phi chậm rãi thu hồi lại ánh mắt cười nói: “Không có gì, Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên, nhát thời có chút sững người.”





Lâm Phù Dung thấy thế hừ một tiếng: “Đồ nhà quê.”





“Chú em à cậu nói đùa rồi.”





Hàn Nam Hoa cười to một tiếng: “Với trình độ của cậu lại còn phải e ngại sao?”





Sau đó ông ta hơi nghiêng tay, mang theo đám người Diệp Phi đi tới đại sảnh cuối cùng.





Cửa vừa được mở ra, Diệp Phi nhất thời cảm thầy một khoảng không sáng bừng lên, phạm vi nhìn cũng trở nên rộng lớn hơn, chỉ thấy trong sảnh tụ tập mười máy người, có nam có nữ, ăn mặc rực rỡ.





Có điều quá mức rực rỡ rồi, đặc biệt là người phụ nữ ngồi giữa đám bọn họ kia.





Một thân đồ da đen, tóc ngắn có chút lộn xộn, đằng trước còn có mây ngọn nhuộm màu rượu đỏ, có một hình xăm hình con rắn đen ở trên khuôn mặt trắng nõn nà của cô ta.





Đôi mắt hẹp dài, lông mi rất dài, tựa hồ như có thói quen híp mắt vậy điều đó khiến cho ánh mắt cô ta có một loại cảm giác nguy hiểm.





“Hàn lão, buổi tối tốt lành.”





Nhìn thấy Hàn Nam Hoa với đám người Diệp Phi đi vào, người phụ nữ mặc đồ đen mỉm cười lập tức đứng lên: “Đã lâu không gặp.”





Nụ cười của cô ta rất sáng lạn, thế nhưng Diệp Phí lại cảm thấy lạnh ớn hết cả người.





Hàn Nam Hoa nhìn thấy con rắn đen ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng: “Hắc Xà? Hóa ra là cô, tôi nói ai mà lại to gan dám giữ hàng của tôi như vậy chứ, lại còn dám tới Trung Hải này đàm phán.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.