Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1645:




Chương 1645:

Phụ nữ mặc váy ngắn cười trên sự đau khố của người khác Người đàn ông đeo kính giơ ngón tay cái lên ủng hộ Tư Đồ Linh, không hổ là chị họ của anh ta, làm việc vô cùng hiệu suất.

“Viết ra mật khẩu điện thoại của anhI”

Ở bàn bên cạnh, một số nhân viên liên tục xem xét hành lý của Diệp Phi, kiểm tra các giấy tờ hợp lệ của anh và kiểm tra cả quần áo và tất Cuối cùng, họ còn muốn yêu cầu Diệp Phi giao mật khẩu điện thoại di động để xem qua email và thông tin cá nhân trong đó.

So với việc họ gặp Diệp Phi, thanh niên da đen thắt bím tóc không hề bị cản trở, nữ nhân viên không những không kiểm tra chỉ tiết giấy tờ tùy thân của anh ta, mà còn gật đầu cúi đầu quan tâm đến trên mặt anh ta đỏ bừng.

“Thưa anh, phiền anh làm ơn nhanh chóng giao ra mật khẩu của điện thoại di động”

Khi Diệp Phi liếc nhìn người thanh niên da đen thắt bím tóc đã thông quan thành công, Tư Đồ Linh đang đập mạnh vào bàn, sốt ruột ra chỉ thị cho Diệp Phi “Giao mật khẩu?”

Diệp Phi nhìn cái vali lộn xôn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống: “Tìm một người có thể quyết định lại đây!”

Một số nhân viên khẽ cau mày rồi dùng vẻ khinh thường nhìn Diệp Phi.

Người đàn ông này lớn đến vậy sao?

‘Vừa mở miệng lại bảo người phụ trách đến?

Coi mình như một nhân vật cao cao tại thượng sao?

Họ đã thấy rất nhiều quan chức cấp cao của cục khoa học luôn hò hét kêu gọi người phụ trách ra nói chuyện với họ, nhưng đã bị bọn họ giáo huấn như những đứa cháu ngoan ngoãn.

Một bạch phú mỹ với khối tài sản bạc tỷ, bị bọn họ quãng quật kiểm tra, cởi quần áo, dẫn vặt đến nỗi sắp hỏng mất, kết quả cô ta còn không dám đánh rắm.

Vì vậy Tư Đồ Linh cười lạnh một tiếng: “Nếu có chuyện gì thì có thể nói chuyện trực tiếp với chúng tôi, chúng tôi có thể làm chủ”

Một người phụ nữ khác đế tóc mái cũng đầy khinh thường “Ngay cả khi anh là một người giàu có, cậu chủ của nhà nào đó hay quan chức nhà nước thì chúng tôi vẫn có thể đứng ra làm chủ”

“Tôi khuyên anh nên hợp tác giao ra mật khẩu điện thoại đi”

“Chúng tôi phải kiểm tra điện thoại của anh thật cẩn thận để xem anh có quay video hay chụp ảnh lung tung cái gì hay không!”

Các nhân viên còn lại cũng nở nụ cười giễu cợt tương tự, rõ ràng là họ đã nhìn thấy quá nhiều con ếch ngồi đáy giếng của Diệp Phi và hơn 80% trong số họ đều là con của nhà giàu mới nổi, chỉ biết ngông cuồng tự đại là giỏi “Nếu cô có thể làm chủ, vậy thì tôi sẽ để cho cô làm chủ”

Diệp Phi móc ngón tay: “Lấy điện thoại di động của tôi ra, tôi sẽ gọi điện thoại”

“Gọi điện thoại, nhân vật lớn sao?”

Nhân viên có tên Tư Đồ Linh chế nhạo: “Muốn gọi cho người ở Long Đô hay là gọi cho trưởng thôn chỗ anh?”

Vài người đồng nghiệp của cô ta ôm ngực cười.

Cảnh tượng này khiến bọn người đeo kính cận đang đứng bên cạnh xem trò vui cũng cảm thấy buồn cười, mặt mày của bọn họ cũng mang đầy vẻ xem thường.

Dám ở chỗ này ngang ngược, Diệp Phi còn không mau xem lại bản thân có đủ gốc gác, bản lĩnh hay không!

Tư Đồ Linh ném lại điện thoại cho Diệp Phi cười nhạo: “Gọi đi, anh muốn gọi đi đâu thì gọi nếu có thể gọi người làm cho tôi không không được kiểm tra điện thoại của anh thì chúng tôi sẽ quỳ xuống gọi anh là ông nội”

Vài người cũng đang đợi Diệp Phi gọi điện thoại, họ muốn xem anh còn cố làm ra vẻ như thế nào.

Phi cầm điện thoại lên rồi bấm nút loa ngoài, nhập số mà Chu Tĩnh Nhi đã cho anh, một giọng nói nhanh chóng vang lên từ đầu dây bên kia.

“Xin chào, số bạn đang gọi không tồn tại..”

Các nhân viên nữ ở bên cạnh Tư Đồ Linh cười phá lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.