Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1642:




Chương 1642:

Nói xong, cô cúp máy một cái rụp, “Người phụ nữ này..“ Diệp Phi cười khổ lắc đầu, đang định cất điện thoại vào túi thì lại nghe thấy một tiếng rung rung khác.

Anh vừa cầm lên đặt vào bên tai, ngay sau đó giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng của Viên Thanh Y truyền đến: “Diệp Phi, không xong rồi, tình hình của Hội trưởng Tưởng chuyển biến xấu rồi…”

Diệp Phi đến sân bay Nam Lăng lúc chín giờ, nhưng do sân bay Cảng Thành có sự cố nên mãi đến bốn giờ sáng anh mới lên máy bay.

Mặc dù cả đêm không ngủ được nhiều nhưng Diệp Phi không hề cảm thấy bưồn ngủ, anh chỉ là ngẫm nghĩ về chuyện của Cảng Thành một lần.

Phỏng chừng nửa tháng tới anh đều phải ở lại Cảng Thành, ngoài việc giúp Viên Thanh Y chữa bệnh cho Hội trưởng Tưởng, còn có việc lấy đi kho báu của Hẻm Ô Y và bảo vệ Đường Nhược Tuyết Anh nghĩ đến cuộc gọi của Viên Thanh Y,tình trạng của Hội trưởng Tưởng đột nhiên xấu đi, chỉ số sinh tồn của ông ta không chỉ bị sụt giảm nghiêm trọng mà còn rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Diệp Phi dự đoán rằng đây hắn cũng là một trận chiến ác liệt Sau khi cân nhắc xong những điều này, Diệp Phi dùng điện thoại di động liên lạc lại với Thái Linh Chỉ, yêu cầu cô ta cử người theo dõi Du thuyền Alyssa, cũng nhân tiện tìm một chỗ ở cho mình.

Mặc dù biết Viên Thanh Y sẽ có sắp xếp cho anh, nhưng trong tương lai Diệp Phi còn phải va chạm với Hẻm Ô Y, vì vậy thỏ khôn thì phải đào ba hang để tạo ra nhiều căn cứ cho mình Thái Linh Chỉ nhanh chóng thu xếp và cho Diệp Phi số điện thoại liên lạc để Diệp Phi có thể điều động đội tình báo của Cảng Thành nhanh nhất có thể ‘Sau khi thu xếp xong xuôi, Diệp Phi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Chờ đến khi Diệp Phi mở mắt ra lần nữa thì đã hơn bảy giờ, chuyến bay tiến vào không phận của Cảng Thành, chỉ còn mười phút nữa là sẽ đến sân bay.

Hơn ba trăm hành khách bắt đầu nhốn nháo, chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuống máy bay.

Diệp Phi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh để rửa mặt giúp tỉnh thần tỉnh táo hơn.

Khi anh quay trở lại chỗ ngồi, một người đàn ông da đen có đầu tóc thắt đầy bím, trên người nồng nặc mùi nước hoa đi qua chỗ ngồi của anh ta và loạng choạng chạm vào túi đeo vai của Diệp Phi Sau đó, anh ta cũng không quay đầu lại mà đi về phía nhà vệ sinh.

“Đứng lại!”

Diệp Phi không cho đối phương rồi đưa đưa tay ra kéo anh ta trở lại.

“Trả đồ lại cho tôi.”

Dù thanh niên thắt bím tóc cực nhanh nhưng Diệp Phi vẫn có thể nhận ra lúc anh ta chạm vào túi đeo vai của mình thì đã nhanh tay trộm lấy túi tiền của anh.

Diệp Phi hiếm khi mang theo ví và thường thanh toán bằng điện thoại di động, tuy nhiên vì lo lắng về sự bất tiện khi đến Cảng Thành nên anh đã tạm ‘thời cầm theo 20.000 nhân dân tệ tiền mặt.

“Mày muốn làm gì?”

Người thanh niên có tóc thất bím hét lên: “Mày ngăn cản tao đi vệ sinh để làm gì?”

Anh ta cố gắng tránh đi bàn tay của Diệp Phi, nhưng cho dù làm cách nào.

cũng không thể thoát được.

Diệp Phí lạnh lùng nói: “Lấy ra”

“Mày không phải là người của Cảng Thành?”

Sau khi xác nhận lại khẩu âm của Diệp Phí, người thanh niên thắt bím tóc đã thả lỏng hơn rồi lấy kẹo cao su ra để nhai.

“Nhóc con, để tao nói cho mày biết, tao là ông nội của anh, đừng làm cho tao tức giận, nếu không tao sẽ dùng một đấm của mình để đánh chết mày đó, mày có tin hay không?”

Anh ta hung hãn giơ nắm đấm lên: “Có thể cút được bao xa thì cút đi”

Nghe thấy tiếng tranh chấp ở đây, nhiều hành khách gần đó nhìn sang.

Diệp Phi thờ ơ nói: “Ăn trộm ví tiền của tôi xong rồi vẫn ngang ngược như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.