Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1630:




Chương 1630:

Giày da đen, váy đen, tất đen, màu đen không chỉ khiến cô ta càng nổi bật mà còn tôn dáng một cách sinh động Người doanh nhân đầu trọc này nhìn cô ta bước xuống không khỏi nuốt nước miếng.

Ngay cả Kim Văn Đô cũng thở ra hơi nóng.

Lục Khanh, phó hội trưởng trọng tài vũ trang đã chứng kiến trận chiến giữa Diệp Phi và Miyamoto Tajima.

Diệp Phi mỉm cười, trái đất này thật sự rất nhỏ, nhưng phải thừa nhận rằng.

cuộc sống của Lục Khanh xem ra còn tốt hơn trước kia.

Ít nhất là so với cây ngô đồng trước kia tốt hơn.

Anh nhìn Lục Khanh nhẹ như mây gió mở miệng: “Cô Lục không cho tôi đi, chẳng lẽ cô còn muốn giữ chúng tôi ở lại ăn cơm?”

“Cô Lục, cô đến thật đúng lúc”

“Thẳng nhóc này đã tự tiện xông lên du thuyền, bắt cóc và đánh đập mọi người, và thậm chí còn phế bỏ Hắc La Sát”

Doanh nhân đầu trọc muốn tạo cho mình có cảm giác tồn tại: “Loại trị an như thế này, loại môi trường này khiến những nhà đầu tư như chúng tôi rất lo lắng”

“Đúng vậy, hoàn cảnh ác liệt như vậy, làm sao đầu tư?”

“Tôi cũng đang có ý định đầu tư 30 tỷ nhân dân tệ, bây giờ tôi phải cân nhắc lại một chút đã”

“Ở đây thật không an toàn chút nào, không có đảm bảo gì cả, tôi sợ sau khi kiếm được tiền sẽ bị người ta quang minh chính đại cướp đi”

Các vị khách khác cũng lần lượt gật đầu, đồng thanh hô hào không đầu tư vào Trung Quốc.

Kim Văn Đô thậm chí còn dửng dưng kéo ghế và nói: “Cô Lục, chuyện này cô cứ xem đó mà làm thôi”

Cụ ngoại và Thấm Bảo Đông cảm thấy có đường sống, hai mắt họ sáng lên.

“Cậu Kim, mọi người yên tâm, tôi sẽ cho các người một lời giải thích thỏa đáng”

“Các vị là khách quý của Trung Quốc, không ai có thể mạo phạm đến các vị, hơn nữa cũng không ai có thể làm tổn thương các vị”

Lục Khanh an ủi Kim Văn Đô và những người khác, sau đó giẫm lên giày cao gót cùng vài nữ đồng hành, chậm rãi đi tới chỗ Diệp Phi: “Diệp Phi, anh có biết mình đang làm gì không?”

“Anh có biết nơi này là nơi nào không? Anh có biết cậu Kim có thân phận như thế nào không?”

“Đây xã hội tuân theo theo quy định của pháp luật, cậu Kim và những người khác là khách hàng chính thức. Anh tự tiện xông vào còn chưa nói, còn cất giữ vũ trang trái phép, và thậm chí đánh đập và gây thương tích cho người khác”

“Điều đáng giận nhất là anh còn bắt cóc cụ ngoại ở nơi công cộng, ai cho anh dũng khí để anh ngông cuồng như vậy? Ai đã cho anh cái quyền để anh coi thường luật pháp quốc gia?”

Lục Khanh nghiêng người cười lạnh nhìn Diệp Phi: “Nếu như Cửu Thiên Tế biết anh làm càn như vậy, tôi sợ rãng sẽ tát chết tên bại hoại như anh”

Diệp Phi cười nhạt: “Cô không hỏi tại sao tôi lại muốn đưa cụ ngoại đĩ?”

“Mặc kệ cụ ngoại đã làm gì, chỉ cần bà cụ lên du thuyền này thì cũng sẽ không đến lượt anh trừng phạt bà cụ”

Lục Khanh vẫn bảo thủ vẫn bảo thủ như mọi khi: “Anh có thể gọi cảnh sát, có thể kiện, nhưng không có quyền lên du thuyền hoành hành ngang ngược, đây là quy củ”

“Hơn nữa, cụ ngoại đã làm gì tôi không biết, nhưng mà hành vi hiện tại của anh đã là hành vi phạm tội cực kỳ nghiêm trọng”

Cô ta thể hiện sự uy nghiêm của mình với Diệp Phi: “Với tư cách là người phụ trách lần này, tôi có quyền bắt giữ anh”

Diệp Phi nở nụ cười: “Xem ra sau khi cô cút ra khỏi ghế trọng tài đã tìm được người chống lưng, nếu không, làm sao có thể có tự tin như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.