Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 163:




Chương 163:





Công ty dược Bá Vương cũng gấp mười máy lần gia tài nhà Hoàng Đông Cường.





Trần Lệ Dương nhìn Hoàng Đông Cường: “Tiểu Cường, tao đi trước đây, muộn một chút tao sẽ đưa Viên Tĩnh về.”





“Kinh người quá đáng mà.”





Ánh mắt Hoàng Đông Cường đỏ ngầu, cầm ghế xông lên.





“Bịch…” Ánh mắt Trần Lệ Dương lạnh lẽo, đạp đến bụp một tiếng xuyên qua cái ghé đá bay Hoàng Đông Cường.





Một đạp này, bắt luận là tốc độ hay lực chân đều vượt qua sức tưởng tượng của người thường.





Ánh mắt của Viên Tĩnh và Trần Thiên Thiên các cô cũng càng thêm nóng nảy.





Diệp Phi kinh ngạc một phen, có chút bắt ngờ về sự lợi hại của Trần Lệ Dương, vốn anh chỉ cho rằng anh ta cũng chỉ là một kẻ quần áo lụa là mà thôi không nghĩ tới anh ta lại là một cao thủ.





Không cần Trần Lệ Dương phân phó, vài tên đi theo đã xông lên cho Hoàng Đông Cường một trận.





Hoàng Đông Cường hét thảm không thôi, rất nhanh đã đầu rơi máu chảy.





“Đúng là không biết sống chết mà.”





Trần Lệ Dương vỗ vỗ quần áo, ôm hai người Viên Tĩnh đi về phía trước.





“Viên Tĩnh, các người đều là lũ điểm mà…” Hoàng Đông Cường muốn bò lên kết quả rất nhanh liền bị gạt ngã, tay liền bị dẫm xuýt chút nữa là đã đứt ra.





“Bịch…” Trần Lệ Dương xoay xoay cổ, bỗng đạp một cước lại đá Hoàng Đông Dương ra mấy mét.





Hoàng Đông Dương kêu thảm một tiếng, lăn mấy vòng, lăn đúng vào chân Diệp Phi.





Lúc này trông Hoàng Đông Cường vô cùng thê thảm.





Thế nhưng Diệp Phi lại lạnh lùng liếc mắt qua, không có một tia đồng tình nào, cảnh ngộ ngày hôm này của Hoàng Đông Cường cũng chỉ là báo ứng mà thôi.





Anh tiếp tục cắt bít tết ăn.





“Diệp Phi…” Lúc này ánh mắt của Dương Thiên Thiên và Viên Tĩnh trở nên lạnh lẽo, bọn họ đều nhận ra cái người khoan thai tự đắc kia là Diệp Phi.





Hoàng Đông Cường cũng có chút ngần người, không nghĩ tới ở đây lại gặp được Diệp Phi, sau đó liền thấy xáu hỗ vô cùng.





Ức hiếp người đến cuối cùng cũng bị ức hiếp.





Viên Tĩnh và Trần Thiên Thiên kéo cánh tay của Trần Lệ Dương, một bên liếc nhìn Diệp Phi một bên chu miệng nói cái gì đó.





Rất nhanh, Trần Lệ Dương liền dẫn một đám người tiến lại gần, nở nụ cười mang theo ý cười nghiền ngẫm nói không ra được tư vị gì.





Hoàng Đông Cường cho rằng đối phương muốn đá mình liền vội vàng bò về phía sau bốn năm mét.





Mặc dù rất tức giận thế nhưng anh biết mình không có cái năng lực để phản kháng.





“Bốp…” Ngay khi Diệp Phi cảm thấy đối phương chả có ý tốt gì thì Trân Lệ Dương thuận tay câm bình rượu ở bên cạnh lên, đập tới bàn Diệp Phi.





Diệp Phi né sang một bên né được bình rượu.





Chỉ là bình rượu bị đập lên trên bàn, kêu tới phịch một tiếng, rượu văng khắp nơi, đĩa vỡ vụn, bít tết cũng không thể ăn được nữa.





Diệp Phi ngăn Lưu Phú Qúy đang định xông lên lại: “Các người muốn làm cái gì chứ?”





iầy da của Trần Lệ Dương nhẹ nhàng gõ trên đất, nở một nụ cười nham hiểm mà ôn nhu: “Tiểu tử là cậu khiến cho Tĩnh Nhi và Thiên Thiên tức giận sao?”





Nghe được cách gọi thân mật như vậy, Hoàng Đông Cường càng thêm tức giận.





Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Muốn chết sao?”





Trần Lệ Dương cười một nụ cười quái gở: “Dám nói với tao những lời như vậy, không sợ bị sét đánh sao?”





Diệp Phi nhíu mày: “Anh thật sự muốn chết sao?”





Đang nói thì mấy tên cấp dưới của Trần thị giận tím mặt gầm lên: “Tiểu tử, chán sống rồi à? Có biết người đứng trước mặt mày là ai không? Là Trần Lệ Dương, Trần thiếu đây.





*“Dám nói với Trần thiếu những lời như vậy, có tin tao dìm mày vào sông Hoàng Giang không?”





Trần Lệ Dương phát tay ngăn mọi người lại: “Nhóc con, mày rất ngông, có điều tao cũng là người tiên lễ hậu binh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.