Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1615:




Chương 1615:

“Một tỷ một tấm vé tàu, một tỷ một tấm vé tàu”

Mười một giờ trưa, trong phòng tổng thống của du thuyền Victoria trên sông Nam Lăng, cụ ngoại mặc bộ đồ thời Đường đau lòng nhìn bốn tấm vé tàu.

“Bốn vé là 4 tỷ”

“Bảo Đông, Tư Thành, các con phải nhớ kỹ sự sỉ nhục của ngày hôm nay”

“Tất cả là đều là do gia đình con tiện nhiên Thẩm Bích Cầm bức ép chúng ta thành như thế này, tương lai nếu có cơ hội trả thù thì nhất định phải làm cho.

bọn họ tan xương nát thịt”

Lần này vội vàng bỏ trốn, cụ ngoại chỉ kịp lấy đi năm tỷ, trong đó đã lấy ra bốn tỷ mua vé tàu cứu mạng, trong lòng cụ ngoại đang rỉ máu.

Chỉ là bà ta không dám oán hận nhà họ Kim nên chỉ có thể trút hết oán hận lên người Diệp Phi Bà có chút hối hận vì đã nhận cuộc gọi từ Hợi Trư và hối hận vì đã muốn Thẩm Bích Cầm chết như vậy nên đã lên tiếng trước để lộ giọng của mình.

Mặc dù không nhận được tin tức thất bại của Hợi Trư, cũng không biết người đầu dây bên kia là ai, nhưng người kia im lặng rồi cúp máy khiến bà cụ nhận ra nguy hiểm Cụ ngoại biết rằng Diệp Phi chắc chắn sẽ không buông tha cho mình nữa vì vậy bà cụ đã tìm một mối quan hệ để lên tàu trốn thoát.

“Cụ ngoại, Diệp Phi thật sự sẽ nuốt chửng nhà họ Thẩm và giết chúng ta sao?”

Trương Tú Tuyết cau mày hỏi: “Anh ta có bằng chứng cho thấy chúng ta thuê người giết người sao?”

Bà ta cũng không muốn thắc mắc, chỉ là từ bỏ tài sản mấy trăm tỷ hơn nữa còn bỏ ra bốn tỷ đến mua vé tàu trong lòng bà ta thật sự không thể chấp nhận được.

Điều này có nghĩa là ngày tháng có cơm ngon áo đẹp đã sắp kết thúc, còn một tỷ này chỉ tùy tiện mua nhà mua xe thì đã hết rồi.

“Đúng vậy, chúng ta không có lưu lại dấu vết gì cả.

‘Vẻ mặt của Thẩm Bảo Đông cũng đầy vẻ không cam lòng: “Diệp Phi lấy lý do gì để ra tay với chúng ta chứ?”

“Chuyện cháu liên lạc với Hợi Trư, ông ta cũng không để lại bất kỳ manh mối nào”

Cụ ngoại dẫn gậy xuống, quét mắt nhìn những người bị tiền tài mê hoặc mở miệng nói: “Tại sao các người lại cho răng Diệp Phi phải tìm ra chứng cứ mới có thể đối phó với chúng ta?”

“Chúng ta có thể liều mạng thuê sát thủ đi giết họ thì Diệp Phi có nghĩa vụ gì phải nói nhân nghĩa đạo đức với chúng ta đây?”

“Chỉ cần chính là người nhà họ Thẩm là người đứng sau lưng sai khiến, với lòng hiếu thảo của Diệp Phi đối với Thẩm Bích Cầm và Diệp Vô Cửu thì anh ta nhất định sẽ trả thù chúng ta bằng mọi cách”

“Nếu tối hôm qua chúng ta không dứt khoát rời khỏi nhà họ Thẩm thì có lẽ bây giờ tất cả chúng ta đều đã chết”

“Tôi chết với hai người thì không sao nhưng Tư Thành vẫn còn trẻ, không thế xảy ra tai nạn được”

Ánh mắt bà cụ cưng chiều nhìn người đàn ông đang trầm tư đứng bên cửa sổ: “Hơn nữa, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt”

“Nếu giữ được mạng sống của mình, thì vẫn còn có cơ hội báo thù, có cơ hội để đông sơn tái khởi.”

“Văn còn cơ hội để lấy lại gia tài của nhà họ Thẩm và trà thảo mộc Thái Bà”

Cụ ngoại đã nỗ lực xóa bỏ đi suy nghĩ không cam lòng khi từ bỏ gia tài của Thẩm Bảo Đông”

Nghe những gì cụ ngoại nói, vợ chồng Thẩm Bảo Đông theo bản năng gật đầu, vì tính mạng của con trai của họ, không thể để xuất hiện một chút nguy cơ nào, cho dù là nhỏ nhất.

“Ding”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Bảo Đông bỗng nhiên rung lên, ông ta lấy ra trả lời, một lúc sau sắc mặt thay đối.

“Cụ ngoại, bà quả nhiên là liệu sự như thần”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.