Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1610:




Chương 1610:

Anh nhấc điện thoại di động lên để liên lạc với bố mẹ và Lưu Phú Quý, nhưng dù gọi cách nào thì anh cũng không thể liên lạc được, điều này khiến trái tim anh chìm xuống.

Lúc này, anh mới hiểu ra, nhà họ Diệp trong miệng lão bà tốt bụng, sợ rằng chính là chỉ bố mẹ của anh Vì vậy, Diệp Phi đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Trầm Ngư để nhờ giúp đỡ và nhờ Dương Kiếm Hùng sắp xếp một chiếc chuyên cơ bay đến Thiên Thành trong ngày.

Anh đã dốc hết sức lực chạy đến, mấy tiếng đồng hồ vẫn trôi qua khiến Diệp Phi dày dò vô cùng.

Nếu bố nuôi và mẹ nuôi thật sự xảy ra chuyện gì, Diệp Phi sợ rằng không thể tha thứ cho bản thân.

“Bọn họ rất an toàn!”

Tiêu Trầm Ngư cảm nhận được sự sợ hãi của Diệp Phi, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của Diệp Phi, ra hiệu cho anh đừng lo lắng và sốt ruột: “Bố mẹ anh không sao”

Cô ta nói nhỏ: “Bây giờ còn có quản gia Tiêu và Hoàng Tam Trọng bảo vệ nên anh không cần lo lắng cho sự an toàn của họ”

Diệp Phi khóe miệng khô khốc: “Sát thủ của Hẻm Ô Y không có tìm bọn họ?”

“Hợi Trư đại nhân dẫn người xông vào nhà họ Diệp còn đánh hạ bọn người Lưu Phú Quý, cuối cùng còn trói họ lại để ép anh trở về”

Tiêu Trầm Ngư dùng sức nắm chặt bàn tay của Diệp Phi, mang đến sự ấm áp và tự tin: “Anh có biết Hợi Trư đại nhân là ai không?”

Diệp Phi lắc đầu: “Không biết, những người này ở Hẻm Ô Y này quá mức bình thường, nếu không bày ra bộ mặt thật của mình thì khó mà biết được thân của bọn họ”

Ai có thể nghĩ rằng một bà lão hiền lành, đôn hậu chỉ biết thêu giày lại là một Sửu Ngưu đại nhân tiếng tăm lừng lẫy của Hẻm Ô Y đâu.

Đôi môi đỏ mọng của Tiêu Trầm Ngư khẽ mở: “Tiết Vô Danh”

“Cái gì? Thật sự là ông ta sao?”

Thân thể Diệp Phi chấn động, khó có thể tin được, dường như anh không ngờ người mập mạp tặng cửa hàng cho mình lại chính là Hợi Trư đại nhân của Hẻm Ô Y.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, lúc đó đối phương đã để mắt đến mình.

Anh vô thức siết chặt hai tay: “Khốn kiếp, Hẻm Ô Y này đúng là chỗ nào cũng muốn chọc đũa”

Diệp Phi cũng thầm hối hận vì thiếu kinh nghiệm giang hồ, để một ma đầu như vậy ở cạnh bố mẹ của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng không thể nào tưởng tượng được người hiền lành vô hại như Tiết Vô Danh lại là một sát thủ của Hẻm Ô Y.

“Yên tâm đi, ông ta đã chết rồi, không có tốn thương bố mẹ của anh”

Tiêu Trầm Ngư mỉm cười điềm đạm an ủi Diệp Phi: “Vào thời khắc mấu chốt, một kẻ đeo mặt nạ đã đi vào và giết hết nhóm người của Hợi Trư đại nhân”

“Bố mẹ của anh và Lưu Phú Quý cũng chỉ hơi kinh sợ một chút thôi, không có bị nguy hiểm gì”

Cô ta an ủi Diệp Phi: “Tôi đã để bác sĩ kiểm tra cho họ, ngoại trừ một vết thương nhỏ ra thì không có gì đáng ngại cả”

“Cái gì?”

Diệp Phi nghe vậy thì sững sờ: “Một người đeo mặt nạ đã giết đám sát thủ của Hẻm Ô Y và cứu bố mẹ tí “Đúng vậy, người đó là một cao thủ”

Tiêu Trầm Ngư nhẹ nhàng gật đầu: “Hiện trường có hơn 20 sát thủ của Hẻm Ô Y, tất cả đều bị một chiêu giết chết, không có ngoại lệ”

“Mặc dù Hợi Trư bị thương ở một số nơi, nhưng nhìn hiện trường mà phán đoán thì họ cũng không đánh nhau nhiều”

“Có thể nói là một cao thủ nghiền ép đám người Hợi Trư đại nhân, sát thủ Hẻm Ô Y hầu như không có sức phản kháng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.