Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1605:




“Nhớ kỹ, chỉ được quay về một mình, không được dẫn theo bất cứ ai, bao gồm cả Diệp Trấn Đông.”

“Nếu không, tôi phát hiện có một người giúp đỡ thì tôi sẽ giết một người trong số các người”

Ông ta cũng phất tay ra hiệu để cho thuộc hạ của mình bố trí xung quanh, đồng thời điều động toàn người ở Thiên Thành tụ họp lại đây.

Thực lực mạnh mẽ của Diệp Phi khiến ông ta không dám xem nhẹ.

Một người đàn ông mặc đồ đen mang theo điện thoại vệ tỉnh.

Thẩm Bích Cầm cắn môi hét lên: “Tôi không gọi!”

Thẩm Bích Cầm không muốn Diệp Phi phải chịu đựng dù chỉ là một chút nguy hiểm.

Tiết Vô Danh cúi người xuống, túm tóc Thẩm Bích Cầm hung tợn quát lên “Không gọi? Muốn chết có đúng không?”

Thẩm Bích Cầm kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó hô lớn: “Diệp Phi chỉ là một đứa trẻ, các người buông tha cho thằng bé có được hay không?”

Bà chịu đựng đau đớn: “Ông Tiết, chúng ta cũng coi như là người quen, tôi cầu xin anh hãy thương xót Tiết Vô Danh hét lên một câu: “Bà đừng nói nhảm nữa, mau gọi điện thoại địt Tay ông ta càng dùng sức kéo tóc của Thẩm Bích Cầm xuống.

Đối mặt với sát thủ đăng đăng sát khí Diệp Vô Cửu không có biểu hiện như một người đàn ông trung niên khúm núm, ông vẫn bình tĩnh ngồi, quét mắt qua vị trí của toàn bộ kẻ địch trong nhà.

Nhìn thấy vợ mình bị túm tóc, ánh mắt ông ta mới trở nên lạnh lẽo: “Tiết Vô Danh, ông buông tay ra”

“Tôi buông cái ông nội ông”

Tiết Vô Danh giơ tay tát Thấm Bích Cầm một bạt tay.

Khí thế vô cùng hung hãn! Thẩm Bích Cầm hét lên một tiếng, một vệt máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.

Tiết Vô Danh vẻ mặt khinh thường: “Đồ vô dụng, tôi không buông, ông làm gì được tôi?”

Hai bên tới lui rất nhiều lần, mặc dù mỗi lần như vậy Tiết Vô Danh đều nhún nhường kêu anh này, anh kia nhưng trong lòng ông ta thì luôn cho rằng Diệp Vô Cửu là một người đàn ông vô dụng.

Ông ta còn không biết pha trà thảo mộc, nếu không phải là kẻ vô dụng thì là gì chứ?

Diệp Vô Cửu không vội tiến lên giúp đỡ, mà từ từ nắm chặt tay: “Ân oán giang hồ không liên quan đến người nhà”

“Không liên quan cái rắm.”

Tiết Võ Danh ném Thẩm Bích Cầm qua một bên sau đó bước tới tát Diệp ‘Vô Cửu một bạt tay.

Gái tát rất lớn, rất vang dội.

“Một người vô dụng như ông mà cũng không biết xấu hổ khi nói đến ân oán giang hồ hay sao, ông con mẹ nó xứng sao?”

Tin tức toàn bộ nhánh của Sưu Ngưu đại nhân bị tiêu diệt khiến Tiết Vô Danh rất tức giận, toàn bộ bộ mặt gớm ghiếc, dữ tợn của ông ta cũng hiện rõ: “Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phi, bảo cậu ta về nhà một mình”

‘Sau đó ông ta lại đạp cho Diệp Vô Cửu một cước: “Gọi!”

“Các ông cứ muốn bỏ qua ranh giới cuối cùng như vậy sao?”

Diệp Vô Cửu không để ý đến cái bụng đau đớn của mình, chỉ đỡ Thẩm Nghiên ngồi dậy đặt ở trên sô pha.

“Bỏ qua ranh giới cuối cùng thì sao? Ông có thể làm gì tôï?”

Tiết Vô Danh lại tát Diệp Vô Cửu một lần nữa.

Sau đó, ông ta lại hét với người của mình: “Lấy một cái rĩa và một cái bát qua đây”

“Nếu hai ông bà già này cứ không chịu gọi điện thì từ từ khoét mắt họ ra, để Diệp Phi ngoan ngoãn cút về đây cho tôi”

Hai người mặc đồ đen lập tức hành động, một người cầm bát, một người cầm nữa.

Thẩm Bích Cầm run lên một hồi, mặt mày đầy sợ hãi co rụt thân thể, nép sau lưng Diệp Vô Cửu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.