Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1602:




Năm người vô cùng chậ Đúng lúc này, một người đàn ông áo đen có râu quai nón đột nhiên nhảy qua đồng bọn, lòng bàn tay lóe lên, tay phải nối gân xanh.

Một con dao sắc bén xuất hiện.

Hắn ta nhắm ngay cố của Lưu Phú Quý mà chém.

Tốc độ của hắn ta cực nhanh, hơn nữa lại đột nhiên bạo phát làm mọi người lập tức bị hoa mắt.

Nhìn đối thủ mạnh đột nhiên xuất hiện, tuy rằng Lưu Phú Quý vô cùng lo lắng nhưng anh ta cũng không hề lùi bước.

Anh ta di chuyển chân để tránh sự tấn công của người đàn ông mặc đồ đen có râu quai nón.

Sau đó, anh ta vặn eo, xoay hai tay rồi húc cùi chỏ vào cánh tay phải của người đàn ông mặc đồ đen có râu quai nón.

Một âm thanh trầm trục vang lên.

Con dao sắc bén rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.

Cùng lúc đó, Lưu Phú Quý dui thẳng khuỷu tay.

Sau một cái quét quân, cánh tay của Lưu Phú Quý đã đập vào ngực người đàn ông mặc đồ đen có râu quai nón.

Hắn ta hét lên một tiếng đau đớn rồi lùi về phía sau bốn bước, một vết máu chảy ra từ khóe miệng.

“Bất lấy!”

Thấy người đàn ông có râu quai nón bị thương, ba tên đồng bọn vừa chạy tới đã nhào đến.

Lưu Phú Quý nắm chặt tay, như thế như chẻ tre mà tấn công bọn họ, trong nháy mắt tách hai người đó ra Sau đó, anh ta tung một cú với độ chính xác cao đá bay một tên đang lao tới rồi chếch chân một cái hạ gục một tên đang đánh lén.

Đám người áo đen ho khan từng tiếng, vẻ mặt khổ sở, gọi cũng không gọi lên tiếng được.

“Lên!” Một người đàn ông mặc đồ đen có gương mặt chữ điền tìm thấy một kẽ hở, một con dao nhọn chớp nhoáng một cái đâm vào cánh tay trái của Lưu Phú Quý.

Một dòng máu phụt ra.

Lưu Phú Quý giận dữ mà cười, trở tay bắt lấy con dao vẫn không kịp rút về sau đó giáng một cú đấm trời giáng.

Âm! Người áo đen đánh lén phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa bảy tám mét rồi mới dừng lại.

Lưu Phú Quý không quan tâm đến vết thương đang chảy máu ròng ròng của mình, quát lên: “Con mẹ nó, ai không sợ chết thì lên!”

“Thật sự là vô dụng!”

“Ngay cả mấy tên vệ sĩ của gia đình cũng không thể hạ nó, các người làm thế nào mà trở thành sát thủ được vậy?”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị bước vào.

Ông ta lướt qua phòng khách vừa hỗn chiến rồi lắc đầu, sau đó bước tới, ầm ầm tung ra mấy quyền sau đó hất tung cả bốn người vệ sĩ lên không trung.

Tốc độ nhanh đến mức người ta còn không kịp nhìn thấy mặt ông ta.

Khi bốn người vệ sĩ ngã xuống đất, ông ta lại tung cước đá thẳng vào Lưu Phú Quý.

Lưu Phú Quý theo bản năng đưa tay ra đỡ, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, cánh tay rung lên, một lưồng khí bạo lực tràn vào.

Lưu Phú Quý rên lên một tiếng, bay về phía sau nện lên trên cầu thang, kêu thảm một tiếng rồi lại lăn xuống Khi trong miệng phun ra một ngụm máu, Lưu Phú Quý cũng nhìn rõ khuôn mặt của đối thủ.

Anh ta vất vả lắm mới nặn ra được hai chữ: “Là ông…”

“Đúng! Là tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.