Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 153:




Chương 153:





Đường Nhược Tuyết quay đầu lại, cau mày: “Diệp Phi, tôi giúp anh như vậy rồi, anh còn muốn cái gì?”





Triệu Đông Dương trừng mắt: “Không biết tốt xáu chứ gì?





Diệp Phi lạnh lùng nói: ‘Là đụng xe, không mát tiền, không Ÿ TU CÚ U Ác SP, SN Tạ HN cân 5 Ti , ÿ cân xin lỗi, vỗ mông có thê rời đi sao? Bồ anh là cảnh sát giao thông à?”





“Có thôi đi không?”





Đường Nhược Tuyết tức giận: “Anh hung hăng càn quấy như vậy, tôi mặc kệ anh.”





Diệp Phi muốn xin lỗi thì xin lỗi, muốn đền bù thì đền bù, cô không quan tâm nữa.





Triệu Đông Dương cười lạnh: “Cậu muốn xin lỗi? Hay muốn bồi thường tiền? Mười máy vạn, cậu có không?”





“Cuối cùng có phải cũng phải dùng tiền của Nhược Tuyết phải không?”





Triệu Hiểu Nguyệt trực tiếp lấy điện thoại di động ra, vui mừng hét lên: “Tôi sẽ gọi cảnh sát giao thông ngay lập tức.”





“Triệu đại thiếu gia, anh có học luật giao thông không?”





Diệp Phi không khỏi kinh ngạc: “Quay đầu xe anh rẽ, tôi đi thẳng, là anh cản đường của tôi, có va chạm, anh hoàn toàn chịu trách nhiệm.”





“Anh phải bồi thường mọi tổn thất cho tôi.”





Lời nói ra làm tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.





“Chúng tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn?”





“Rõ ràng là anh đã tông vào xe của chúng tôi, sao chúng tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm?”





Triệu Hiểu Nguyệt tức giận sắp chết: “Anh cho não của tụi tôi là đậu hũ hét à?”





Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Cái này là có ý gì?”





*Tôi không phải đã nói với anh rồi sao.”





“Chúng tôi đi gặp khách hàng, anh muốn cái gì?”





Cô cho rằng Diệp Phi vì ghen tuông và nóng lòng muốn giữ gìn nhân phẩm nên thay trắng đổi đen.





Chuyện này sẽ làm trò cười cho cảnh sát giao thông.





“Diệp Phi, tôi hỏi anh, anh có đi hay không?”





Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết trầm xuống: “Nếu anh không rời đi, tôi sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa, để Đông Dương và anh tự xử với nhau.”





Giải quyết một cách công tư phân minh?





Diệp Phi cười nhạt: “Tôi chính là đang đợi giải quyết một cách công tư phân minh đây.”





Triệu Hiểu Nguyệt kéo cánh tay Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, anh tôi bắt anh ta phải bồi thường tiền, cô không thể mềm lòng mà giúp anh ta đâu đáy.





Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết tràn đầy thất vọng: “Tôi không lo cho anh ta nữa.”





Giải quyết công công tư phân minh thì Diệp Phi không chết thì cũng bị lột da.





Một lát sau, hai cảnh sát giao thông mở cửa xe tuần tra đi qua.





Bọn họ kiểm tra hiện trường, sau đó hai người chuyển xe tới vị trí bên cạnh, để tránh ảnh hưởng tới việc đi lại của những xe khác.





“Thời gian của tôi rất quý giá vậy nên đừng có cãi cọ vô ích nữa.”





Triệu Đông Dương đẩy cọng kính vàng, cao ngạo nhìn Diệp Phi nói: “Nể mặt Nhược Tuyết, cậu lấy ra 10 vạn, phần còn lại để tôi tự lo, nếu không để cậu đi sửa thì nó cũng chả dưới 20 vạn đâu.”





Anh ta nhắc khéo sự chênh lệch giữa Diệp Phi và bản thân, bắt luận là tiền tài hay sự tiếp đãi.





“Anh Triệu thật ngại quá thế nhưng sự cố lần này toàn bộ trách nhiệm đều là của anh.”





Một cảnh sát giao thông có vóc người cao lớn nho nhã lễ phép nói: “Anh buộc phải bồi thường mọi tổn thất cho anh Diệp Phi.”





Triệu Đông Dương ngây ngắn cả người, muốn nói là Diệp Phi thông đồng với cảnh sát thế nhưng anh ta lại biết rõ Diệp Phi không thể nào có cái năng lực đó được, hơn nữa chuyện này lại còn là em gái báo cảnh sát nữa.





“Khốn nạn, toàn bộ trách nhiệm là của chúng tôi? Các người không có não sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.