Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1529:




Chương 1529:

“Không mắng không được!”

Phi lại gắp một bát thịt đây, đặt cạch xuống trước mặt cô: “Ăn hết chỗ thịt này cho anh”“

Tô Tích Nhi không nói thêm gì nữa, cúi đầu chậm rãi ăn thịt, dáng vẻ như.

một cô vợ mới về ngoan ngoãn nghe lời.

Nửa tiếng sau, hai người kết thúc bữa lẩu.

Tô Tích Nhi dọn dẹp, rửa bát đĩa xong còn pha cho Diệp Phi một ấm trà p Phi ăn uống no đủ thì hơi bưồn ngủ nhưng cũng không đi ngủ ngay, anh biết nếu mình nằm xuống thì Tô Tích Nhi chắc chắn sẽ bướng binh lôi anh dậy.

Anh chỉ có thể vừa uống trà vừa lật xem tin tức, nửa tiếng sau mới đứng.

dậy lắc lư về phòng ngủ.

“Anh Diệp Phi, chờ đã Tô Tích Nhi chạy đến giữ tay áo anh.

“Chờ cái gì nữa?”

Diệp Phi trợn mắt nói: “Ăn xong rồi, uống trà rồi, nghỉ nửa tiếng rồi, anh muốn đi ngủ”

“Không không không, không phải không cho anh ngủ, em có cái này cho anh”

Tô Tích Nhi mím chặt đôi môi nhỏ xinh, lôi trong túi áo ra một cái bọc mềm giao cho anh Diệp Phi hơi ngạc nhiên, mở ra thì thấy một chiếc khẩu trang bảo vệ mùa đông.

Kiểu dáng bình thường, nhưng đường may rất tỉ mỉ, chất lượng cũng hạng nhất, bên trên còn thêu hai chữ Diệp Phi.

Anh tròn mắt nhìn Tô Tích Nhi: “Em may cho anh à?”

“Vâng!” Tô Tích Nhi nhẹ nhàng nói: “Ngày nào anh cũng phải ra ngoài, mà trời lạnh lắm, anh đeo có thể giữ ấm”

“Tốt tốt”

Diệp Phi đeo khẩu trang bảo hộ lên, cười nói: “Sau này ra ngoài đánh nhau sẽ không ai biết là anh hết.”

Nói xong, anh cố ý trừng mắt, hung dữ nhìn Tô Tích Nhi: “Cô nhóc, giao trái tim của em cho anh, nếu không anh sẽ bán em đi!”

“Khi…” Thấy Diệp Phi như vậy, Tô Tích Nhi không nhịn được cười thành tiếng, gương mặt nhỏ rạng rỡ như ánh sao.

Ngay khi Diệp Phi bị nụ cười của Tô Tích Nhi làm say mê thì di động chợt vang lên, anh nhấc máy thì nghe được một giọng nói già nua truyền tới: “Bác sĩ Phi, bác sĩ Phi, xin anh cứu cô Thái…

“Păng..” Bên kia còn chưa nói dứt câu thì Diệp Phi đã nghe thấy một tiếng súng vang lên, kèm theo tiếng thủy tỉnh vỡ vụn.

Sau đó bên tai hoàn toàn yên tĩnh.

Cả trời đất giống như lập tức yên tĩnh.

“Quỷ Thủ chết rồi, Quỷ Thủ chết rồi!”

“Chạy maul Chạy mau!”

Khi điện thoại của Diệp Phi hiển thị máy bận thì khuôn viên của nhà họ Thái đã trở nên hỗn loạn.

Mấy chục tay súng mà nhà họ Thái mời đến đều vứt hết súng ống, giơ cao hai tay chạy trốn khỏi vườn nhà họ Thái, tốc độ người này còn nhanh hơn người kia.

Trong bảy mươi hai giờ vừa qua, bọn họ đã phải chịu vô số lần bản tỉa, có ít nhất ba mươi người thiệt mạng mà trước đấy không nhận được bất kì dấu hiệu khả nghỉ nào.

Chỉ riêng một mình sát thủ U Linh ra tay thôi mà cả nhà họ Thái đã phải bỏ mạng dưới họng súng vô tình.

Bất kể ban ngày hay đêm đen, thi thoảng lại có vài tiếng súng vang lên, mỗi ‘ng súng vang lên là có một người lại ngã xuống, không phải Đội trưởng đội tuần tra bị bản chết thì chính là mấy tay bắn tỉa nhà họ Thái bị bản nổ đầu.

Ai cũng không biết hắn nấp ở đâu, cũng không biết hắn nhắm ai làm mục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.