Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1526:




Chương 1526:

Một là ở Long Đô này không chỉ tồn tại một phân minh mà còn là nơi đặt tống bộ Võ Minh, trong tổng bộ số nguyên lão các và các đường gia, cựu thần đông không đếm xuế.

Đám cựu thần này không thể điều hành các phân minh ở nơi khác được, cho nên chỉ có thể đến Võ Minh ở Long Đô trương hiển cảm giác tồn tại của mình. Nhàn nhàn thì đến thị sát một chuyến, thậm chí còn thò chân mó tay xen vào việc công nhà người ta Cho dù là thức ăn bình thường trong nhà ăn cũng bị bọn họ soi mói một phen.

Hai là, dưới chân vua lắm quyền nhiều quý, mà đám quyền quý này coi Võ Minh như cái thùng rác công cộng vậy, rất thích ném mấy công tử quần là áo lượt ăn không ngồi rồi vào phân minh.

Bọn họ hy vọng Võ Minh Long Đô làm được như quân đội, có thể chấn chỉnh đám con cháu hư đốn nhà mình, biến đám ăn chơi trác táng này thành thanh niên mười tốt.

Phân minh Long Đô cũng không biết từ chối thế nào cho phải, chỉ có thế gồng mình nhận người, cho nên nhân viên nhiều hơn gấp đôi so với các phân minh địa phương khác nhưng gánh nặng tài chính lại chỉ tăng không giảm Thứ ba là, Long Đô là nơi có vị trí quan trọng, nhiều quyền quý tụ tập, rất nhiều hội trưởng các phân minh ở địa phương khác đều ngó chăm chảm phân minh Long Đô, hi vọng mình có thể cướp được vị trí này, gia nhập vòng quyền quý trung tâm. Cho nên suốt mấy năm đều có người lén lút làm loạn hoặc công khai chèn ép, hi vọng có thể đạp hội trưởng Tưởng xuống để mình lên thay. Tóm lại, mấy năm nay áp lực mà Võ Minh Long Đô phải gánh có thể ví như”loạn trong giặc ngoài”

Diệp Phí vừa gắp một miếng thịt bò lên thì thấy ánh mất xinh đẹp của Viên Thanh Y tràn đầy lo âu: “Thứ tư, mấy ngày trước hội trưởng Tưởng đến Cảng Thành trao đổi bị người ám sát, công lực đã bị phế, hơn nữa còn trúng độc. Giờ ông ấy chỉ có thể ở lại Cảng Thành, dựa vào việc đổi máu để giữ mạng”

Chiếc đũa của Diệp Phi khựng lại giữa không trung: “Hội trưởng Tưởng gặp chuyện?”

Tuy Diệp Phi không biết vị hội trưởng họ Tưởng này, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy.

“Chuyện đã vài tháng rồi” Viên Thanh Y cũng không giấu Diệp Phi, vươn tay.

rót một chén rượu cho anh: “Lúc đầu tôi cũng cố đè tin tức xuống, sau khi báo.

cho Cửu Thiên Tuế thì bên ngoài chỉ công khai hội trưởng Tưởng đang chịu lệnh của Cửu Thiên Tuế, ở lại Cảng Thành tiến tu sâu nửa năm”

“Tôi hi vọng có thể lợi dụng thời gian nửa năm này giải độc cho hội trưởng Tưởng, sau đó giúp ông ấy khôi phục công lực và thân thủ, nhưng thử suốt mấy tháng nay đều không có chút kết quả nào.

Ngược lại, vì ông ấy thường xuyên vắng họp các đường và tôi chạy khắp nơi tìm người chữa bệnh nên chuyện ông ấy trúng độc và bị phế võ công cũng dần truyền ra ngoài”

‘Viên Thanh Y cúi đầu cười bất đắc dĩ: “Nếu đến Tết âm mà ông ấy còn không xuất hiện thì e là mọi người đều sẽ bắt đầu nghỉ ngờ, thậm chí nhãm vào.

phân minh Long Đô”

Diệp Phi chợt hỏi: “Đối tượng cô muốn tôi khám chữa tại gia chính là hội trưởng Tưởng à?”

“Đúng! Thật ra tôi muốn mời anh từ lâu rồi, nhưng chúng ta không quen lắm, mà chuyện phải đắn đo cũng nhiều. Lại thêm anh quyền cao chức trọng, tôi nhờ anh cũng thấy ngại”

‘Viên Thanh Y cười ngượng ngùng với Diệp Phi: “Nên tôi vẫn kiềm nén không dám làm phiền anh. Giờ bệnh ông ấy ngày càng nghiêm trọng hơn, lúc trước còn thỉnh thoảng có thể rời Cảng Thành về đây lộ mặt một lát, chỉ cần đứng trong phòng làm việc lợi dụng ánh đèn ám một chút là có thể đối phó. Nhưng bây giờ ông ấy gần như không nhúc nhích được, chỉ có thể năm trên giường bệnh hoán máu thường xuyên. Mà tình trạng Long Đô cũng ngày càng ác liệt hơn, tôi chỉ có thể đến mời tuần sứ Diệp xuống núi”

Đôi môi đỏ mọng của Viên Thanh Y thoáng khép mở: “Anh là hy vọng cuối cùng của tôi”

Diệp Phi gật đầu: “Ra là thế: Anh còn đang thắc mắc sao sau khi nhận ra thân phận của mình Viên Thanh Y không gọi hội trưởng Tưởng đến gặp, thì ra đối phương xảy ra chuyệ tồi.

Diệp Phi lại hỏi: “Thế ai đã ám sát hội trưởng Tưởng?”

“Không rối”

Nụ cười của Viên Thanh Y nhạt xuống: “Hôm ấy hội trưởng bất ngờ ngất xỉu, tôi có nghỉ ngờ người bên cạnh hạ độc ông ấy, nhưng như vậy sao tôi lại không có vấn đề gì? Tôi cũng đã điều tra rất cấn thận, mà bên cạnh đều không có ai khác lạ gì. Đến bây giờ vẫn không biết sao ông ấy lại trúng độc. Hơn nữa, bây giờ tôi vội việc bệnh của hội trưởng và tình trạng phân minh nên tạm thời không có tinh thần điều tra kỹ hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.