Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1516:




Chương 1516:

Diệp Phi vốn đang trầm mặc, khi nghe tới câu này thì chợt đứng dậy: “Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, kết thúc nhanh như vậy sẽ chẳng còn gì thú vị nữa”

“Nhưng mà các người nói đúng lắm, không thể gây thêm phiền cho anh Càn Khôn với Hồng Tinh được”

Diệp Phi lấy di động ra, cười cười: “Tôi sẽ tự mình động tới Tây Sơn”’ “Còn cố tình tỏ vẻ nữa à?”

“Có gì hay ho chứ?”

Liễu Thiến Thiến cười khúc khích: “Không có cậu Càn Khôn và những người kia, anh thì làm được trò trống gì cơ chứ?”

Cô ta nhìn Diệp Phi với vẻ khinh miệt, một người không phải con ông cháu cha mà lại dám chủ động trêu vào tập đoàn Tây Sơn, trước nay cô ta chưa từng thấy ai như thế, thật đúng là nực cười Tạ Thanh Vân, đạo diễn Lôi và diễn viên nữ nọ cũng thấy buồn cười, một tên bác sĩ quèn như Diệp Phi thì có thế có cách nào đế chọc vào Tây Sơn đây?

Nhất là khi Dương Kiếm Hùng vẫn đang ở trong cuộc họp, dù Diệp Phi có huy động hết sức từ thời bú mẹ ra cũng không có tác dụng gì.

Trịnh Càn Khôn và Dương Hồng Tỉnh lại cảm thấy có chút hứng thú, Diệp Phi tuyệt đối không phải chỉ muốn khoe mẽ phô trương như thế, anh thực sự muốn chèn ép tập đoàn Tây Sơn bằng mọi giá.

Bọn họ cũng không ra tay ngăn cản, muốn chứng kiến được thực lực của Diệp Phi “Cố gắng dìm tập đoàn Tây Sơn xuống cho tôi”

Diệp Phi gọi đi một dãy số, bình tĩnh nói vào trong điện thoại: “Tôi muốn hủy diệt tất cả, người của họ, tiền của họ, cả danh dự của họ”

Nói xong, anh lập tức cúp máy.

Nghe xong những lời nói như lôi đình của Diệp Phi, có không ít người ở đây phải trố mắt ngạc nhiên, khó có thể tiếp nhận được nội dung cuộc nói chuyện đó Đây là thực sự muốn chèn ép toàn diện.

Đám người Liêu Thiến Thiến cũng hốt hoảng, nhưng trên gương mặt lại nhanh chóng xuất hiện vẻ nghỉ ngờ.

Không có Trịnh Càn Khôn, Dương Hồng Tinh và Dương Kiếm Hùng giúp đỡ, chỉ có khi nằm mơ giữa ban ngày thì Diệp Phi mới có khả năng nhúng tay vào giữa mối quan hệ rắc rối này.

“Thật ấu tr!”

Tạ Thanh Vân từ chối nêu ý kiến, chỉ cười khẩy, chẳng hề đế ý chút nào, muốn đụng đến người của Tây Sơn, tiền của Tây Sơn, cả danh dự của Tây Sơn nữa sao, đúng là ngây thơ.

Những người như Trịnh Càn Khôn có lẽ sẽ làm được, nhưng tên Diệp Phi này thì sẽ làm được gì chứ?

Cuộc điện thoại vừa rồi chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Liễu Thiến Thiến đứng thẳng lưng, ưỡn ngực ra, chế nhạo Diệp Phi: “Muốn động vào người của Tây Sơn à?”

“Anh có biết nơi ở của mười tám nghệ sĩ đang nổi của Tây Sơn không?”

“Có cần tôi gửi địa chỉ cho không thế?”

“Muốn chạm vào tiền của Tây Sơn sao?”

“Tập đoàn Tây Sơn có trụ sở ở Mỹ, trong ngoài nước đều có tài khoản ngân hàng, anh chuẩn bị giấy bút ghi lại hết chưa?”

“Làm tổn hại danh dự của Tây Sơn, có cần tôi đăng giúp anh mấy bài ở trên các trang mạng xã hội mỗi chỗ một cái không?”

“Nếu không có tin tức có thể dùng được thì tôi cũng có thể cho cậu vài cái, ví dụ như tôi tát bảo mẫu nhà tôi, hoặc là tất của tôi bị nhân viên khách sạn trộm mất..” Đạo diễn Lôi và mấy cô diễn viên cùng cười hùa theo.

Tạ Thanh Vân lấy ra một điếu xì gà, châm lửa, rít một hơi rồi nhả ra làn khói dày đặc.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi ngực của đạo diễn Lôi rung lên, hẳn sững người một chút, rồi mới lấy ra, áp lên tai Nghe điện thoại xong, sắc mặt của hản lậ Tạ Thanh Vân khế quát: “Sao rồi?”

“Chát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.