Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1492:




Chương 1492:

Đây cũng là ưu điểm của Dương Hồng Tỉnh, hoặc là nhất quyết không tin ai hoặc là rất tin tưởng.

Phùng Côn Luân cảm nhận được sự tức giận của vợ chồng Dương Hồng Tinh, mí mắt giật giật, nhưng cuối cùng lại ngẩng cổ lên: “Ông Dương, bà Dương, tôi biết rằng con gái hai người đang rất là nguy kịch, hy vọng con gái hai người có thể tỉnh dậy”

“Vi vậy tôi thấu hiểu cái tát vừa rồi của ông Dương, cũng hiểu được việc lúc nãy bà Dương chất vấn tôi”

“Nhưng trong tâm tôi ngay thẳng, tôi chắc chán không làm loạn, càng không muốn cô Dương không tỉnh lại, chỉ là không nỡ nhìn Diệp Phi giết người”

“Trong mắt tôi, Diệp Phi là một bác sĩ bước ra từ một cuộc thi của thành phố. Cậu ta còn không làm được đề thi của tôi, vậy làm sao có thể chữa được cho cô Dương đây”

“Đương nhiên, nếu ông nhất quyết để cho cậu ta chữa trị, tôi cing không còn cách nào khác, tôi đã cố gắng hết sức, và người nằm đó là con gái ông”

“Nhưng tôi có lời này muốn để lại, Diệp Phi chắc chắn không thể cứu được con sống Dương Thiên Tuyết”

“Nếu như cậu ta có đủ tự tin chắc chắn giữ được mạng của Dương Thiên Tuyết, tôi lập tức tuyên bố cậu ta là người chiến thẳng trong cuộc thi cấp tỉnh và đủ điều kiện tham dự cuộc thi ở miền Bắc.”

Để bảo vệ quyền lợi và danh dự của mình, Phùng Côn Luân quyết định theo con đường này đến cùng, đưa ra những tình hình mà ông nghĩ cho Dương Thiên Tuyết.

Chỉ có như vậy, mọi người mọi người mới nghĩ cậu ta đã làm phụ lòng sự tin tưởng của Dương Hồng Tinh, thay vì cố tình gây rắc rối và làm mất đi lòng tin tưởng của vợ chồng ông bà Dương.

Đăng này vợ chồng ông bà Dương cũng không dám làm khó ông, mọi người cũng đồng tình với ông.

“Nếu Diệp Phi không trị được cho Thiên Tuyết, tôi cũng không muốn Ông Dương trao thưởng cái gì, chỉ muốn Diệp Phi cậu ta cút khỏi ngành y này, không tiếp tục hại người”

Phùng Côn Luân nhìn Diệp Phi bằng ánh mặt khiêu chiến: “Diệp Phi, cậu dám tiếp nhận trận chiến này không?”

Ông bình tĩnh suy nghĩ, ông và đoàn đội Côn Thành đã chữa trị qua cho Dương Thiên Tuyết và đều bất lực.

Ông cũng khẳng định Diệp Phi sẽ không làm nên trò trống gì.

Dương Hồng tinh nghe thấy cười lạnh: “Diệp Phi không đánh cược với ông, Phùng hội trưởng là muốn loại người rồi?”

Phùng Côn Luân thở ra một hơi dài: “Không dám, nhưng người không có tư cách, chữa trị thất bại quả thực không đủ tư cách thông qua”

“Phùng Côn Luân, ông đừng có nói những lời như vậy trước mặt tôi”

Cốc Oanh mặc sườn xám tiến lên một bước, bà không chỉ xinh đẹp hấp dẫn, mà khí chất tràn ra: “nếu không hậu quả rất nghiêm trọng”

Cô quay đầu nhìn Diệp Phi, đôi môi đỏ mọng khế mở: “Diệp Phi, đừng để ý đến ông ta, cậu yên tâm cứu Thiên Tuyết, chúng tôi sẽ giúp cậu tìm cách”

Phùng Côn Luân là người quyết định cuộc thí cấp tỉnh, nếu không qua thì việc thăng chức của Diệp Phi quả thực là một chuyện rắc rối “Tôi cứu sống Dương Thiên Tuyết, ông cút khỏi hiệp hội cho tôi”

Anh phải loại bỏ con sâu làm rầu rồi canh này.

“Không sai, nếu như ông thua, thì đem chức hội trưởng này giao ra”

Dương Hồng Tỉnh bố sung thêm một câu: “Một người có mắt không tròng, tâm địa độc ác không thích hợp dẫn dắt ba nàng trung y của Côn Thành này”

Phùng Côn Luân hô hấp hơi chậm lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đồng ý”

“Thẳng thần!”

Phi nhân lúc này: “Hội trưởng Phùng đã đi tới bước này.

thêm một ít phần thưởng đi”

Vậy thì “Nếu như sau khi tôi chữa khỏi cho Dương Thiên Tuyết, còn chữa khỏi cho Phùng Mịch Mịch, ông giao lại chuỗi nhà thuốc dưới tên của ông cho tôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.