Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1489:




Chương 1489:

“Cậu không viết ra thì cút xuống dưới đi, đừng làm ảnh hưởng đến hội trưởng Phùng”

Cô từ đầu đến cuối đều mong Diệp Phi bị khai trừ.

Chỉ là xung quanh không ai đồng tình với Quách Thi Vũ, ngoại trừ sau khi nhìn thấy Diệp Phi xuất sắc trong hai trận vừa rồi, còn việc liên quan lúc này là Long Đô có ăn trứng vịt hay không.

Nếu không thì thật là xấu hố.

ập Phi không để ý tới Quách Thi Vũ, chỉ là nhìn Phùng Côn Luân mở miệng: “Hội trưởng Phùng thật sự không cho tôi thử?”

“Đừng đứng trước mặt tôi lấy lòng mọi người, chiêu này không sử dụng được đâu.”

Phùng Côn Luân không kiên nhẫn phất tay: “Phương án trị liệu cùng lắm thì tôi cùng giám khảo vòng này ra kế hoạch, cậu đừng hòng động đến bệnh nhân”

“Quy tắc là quy tắc, làm sao có thể làm bậy? Không hiểu chuyện chút nào”

“Lẽ nào mấy người hội trưởng Phùng không dạy cậu, tất cả đều dựa trên sự phân phối của giám khảo coi thi sao?”

“Cho dù Long Đô có coi thĩ lỏng lẻo thì cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ bỏ qua điều đó”

“Cậu thanh niên à, đi xuống đi, đừng làm phí thời gian của mọi người nữa”

Một số giám khảo cấp tỉnh sắc mặt nghiêm nghị, cũng trách móc Diệp Phi “Được, vậy thì cuộc thi này tôi không thi nữa”

Nhìn thấy đám người Phùng Côn Luân một mực chèn ép anh, Diệp Phi cũng nổi nóng: “Tôi nói cho ông biết, bệnh nhân vốn là bị ác linh làm cho kinh hãi, bị súng dọa cho mất hồn, cú sốc đó đã làm mất ba hồn sáu hồn của cô, phương pháp bình thường không thể chữa trị”

“Chỉ có thể dùng”Lục Đạo Phục Ma” châm pháp chữa trị của tôi, cô ấy mới có cơ hội tỉnh lại, nếu không cả đời cứ ngơ dại như vậy”

Nói xong, Diệp Phi ném kim bạc đi về phía cửa.

“Đứng lại!”

Phùng Côn Luân trong lòng loạn đi một nhịp, cảm giác được hành động của Diệp Phi, vội vàng kêu lên: “Vì cậu đã kiên trì như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội ngoại lệ”

“Mau quay lại chữa bệnh cho bệnh nhân”

Ông nghiêm nghị nói trừng trị cậu”

Diệp Phi cười lạnh lùng nói: “Ông đây không chữa đấy”

“Cậu dám?”

“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không chữa, tôi không những hủy tư cách tham gia của cậu, còn để cho cả giới y học trục xuất cậu”

lếu chữa không khỏi tôi sẽ thay hội trưởng Phùng Phùng Côn Luân dọa Diệp Phi: “Khiến cho cậu cả đời cũng không ngóc đầu lên được”

Diệp Phi không thèm quay đầu: “Tùy ông!”

Phùng Côn Luân giận không thể mắng chửi: không đối phó được với cậu sao?”

“Bang”

‘Đồ ngu ngốc, cậu cho rắng tôi Phùng Côn Luân đang tức giận, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, mười mấy người xuất hiện trong tầm nhìn của Phùng Côn Luân và những người khác.

Một chiếc giường bệnh được một người cẩn thận đẩy vào khán phòng.

Đi phía trước là Dương Hồng Tinh và Cốc Oanh với vẻ mặt lo lắng.

Nâm trên chiếc giường là Dương Thiên Tuyết với khuôn mặt tái mét và đeo mặt nạ dưỡng khí.

Đánh giá mức độ hô hấp và làn da của cô ấy, tình hình của Dương Thiên Tuyết đã bước một chân vào cửa chết.

“Ông Dương?

“Bà Dương?”

Phùng Côn Luân thấy vậy giật mình, liền dẫn người tới chào hỏi: “Sao ông lại tới đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.