Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1484:




Chương 1484:

“Anh rể, anh bón cho em, bón cho em”

Diệp Phi không vui vẻ gì: “Em nghĩ em là chị em chắc…” Nói tới lời cuối cùng, Diệp Phí lại thu lại chủ đề này, dường như anh nghĩ tới cảnh tượng ấm áp khi anh bón cháo cho Đường Nhược Tuyết.

“Em bị thương mà”

Đường Kỳ Kỳ không nhận ra được cảm xúc hiện tại của Diệp Phi, cô vẫn yếu đuối nói: “Anh rể tốt, anh bón cho em đi, em đang chơi vui mà.”

“Được được được, anh bón cho em” Diệp Phi hết cách, chỉ có thể ngồi xuống bên giường, bón cháo cho Đường Kỳ Kỳ.

“Cảm ơn anh rể” Đường Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ăn cháo, sau đó cười: “Sau này.

em tìm bạn trai cũng sẽ tìm người như anh”

Diệp Phi cười: “Tìm người như anh chắc mẹ em đánh gãy chân em đấy, nói thêm nữa, trên thế giới này, người đàn ông tốt như anh khó tìm lắm”

“Em mặc kệ, không tìm được thì em bám lấy anh suối Đường Kỳ Kỳ lẩm bẩm một câu, sau đó không chơi nữa, cô đưa tay ra xoa má Diệp Phi: “Anh rể, em xin lỗi, lại rước thêm phiền phức cho anh rồi”

“Chút chuyện nhỏ thôi mà, đừng nghĩ nhiều” Diệp Phi tránh đôi bàn tay lạnh như băng của cô: “Thế nhưng đám người bà chủ Phùng ngày mai sẽ tới xin lỗi, em đừng mềm lòng quá, không thể tùy tiện bỏ qua cho bọn họ được”

“Em có yêu cầu gì cứ nói ra hết, có gì tức tối cũng trút ra hết đi”

Anh nhắc Đường Kỳ Kỳ một câu: “Không cho bọn họ chút trừng phạt, bọn họ sẽ chỉ vểnh đuôi cao lên tận trời thôi”

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Đường Kỳ Kỳ ừ một tiếng: “Em sẽ dạy dỗ bọn họ ra trò”

Mặc dù ngoài miệng cô nói chắc chắn như vậy với Diệp Phi nhưng trong.

lòng đang vô cùng hoang mang, một người đã quen với việc lấy ơn báo oán như cô vốn dĩ không biết nên trừng phạt bà chủ Phùng như thế nào.

Hơn nữa cô đã biết việc mấy người bà chủ Phùng bị Diệp Phi chặt tay chân rồi, lửa giận và sự tức tối trong lòng đã vơi đi hơn nửa.

Đối với sự ra tay tàn độc của bà chủ Phùng, cô cũng không biết làm thế nào.

“Đừng lo lắng, nói đùa với em tí thôi” Diệp Phí nở nụ cười, lại bón cho.

Đường Kỳ Kỳ một thìa cháo nữa: “Ngày mai em kêu bọn họ quỳ ba tiếng là được “Nghe lời anh vậy”

Đường Kỳ Kỳ như trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển chủ đề: “Anh rể, Mịch Mịch sao rồi?”

“Không biết”

Diệp Phi nhếch môi: “Thế nhưng bác sĩ bình thường chắc không chữa nổi cho cô ấy đâu”

“Hả, cô ấy sao vậy?”

Đường Kỳ Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Không phải cô ấy chị bị dọa thôi sao? Sao lại không trị nối?”

Mặc dù cô bị bà chủ Phùng đánh bị thương nhưng quan hệ giữa cô với Phùng Mịch Mihje không hề có vướng mắc gì, bình thường tiếp xúc với nhau cũng được coi là hào hợp, vậy nên cô có thể quan tâm tới bệnh tình của cô ấy.

“Bị kinh sợ quá độ đối với bác sĩ bình thường mà nói có hơi nan giải”

Diệp Phi lại mỉm cười: “Em quan tâm chuyện này làm gì? Cô ta chính là ngòi nổ khiến em bị đánh tập thể đấy”

“Em chỉ thấy cô ấy đáng thương thôi.”

Đường Kỳ Kỳ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ có chút đồng tình: “Mặc dù nhà cô ấy có tiền nhưng bố mẹ lại li thân, ai cũng có người tình của riêng mình, vậy nên bình thường cô ấy ngoại trừ có nhiều tiền ra thì không hề có được sự ấm áp của gia đình”

“Trước đó vì chứng hậm hực nên cô ấy đã suýt chút nữa nhảy lầu tự tử, bây giờ lại chịu một viên đạn, trong lòng em hơi thương xót cho cô ấ Ánh mắt cô do dự nhìn Diệp Phi: “Hơn nữa em tới đoàn làm phim này, cô ấy.

đã giúp em một lần, đối với cô ấy, em không có ý thù hận nào…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.