Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1466:




Chương 1466:

Bà y tá trưởng đập cái máy tính bảng trong tay xuống, trừng mắt nhìn cô gái đang bênh vực lẽ phải ấy: “Cô có tin tôi nói với bà Phùng trừng phạt hết mấy người các cô không?”

Mấy cô y tá cũng nhìn cô gái này trong đám người, cảm thấy con bé này.

thật sự muốn chết rồi mà.

Cô gái ấy nheo mắt, vô thức nhìn về hướng Diệp Phi, né tránh sự hung hãng của bà y tá trưởng đó.

“Cô yên tâm”

Diệp Phi bảo vệ cô gái ấy sau lưng mình: “Bọn họ sẽ không ức hiếp các cô được đâu.”

Bà y tá trưởng cười lạnh lùng: “Nói cũng mạnh miệng đấy, lại còn không thể ức hiếp được bọn nó. Anh tưởng mình là ai?”

Diệp Phi nhìn chãm chẳm vào máy tính bảng mà bà y tá trưởng đập lên mặt bàn: “Đồ của Kỳ Kỳ mà bà cũng chiếm lấy làm của riêng sao?”

“Cái gì mà đồ của Kỳ Kỳ? Đây là đồ mà bà Phùng cho tôi, nó không hề có liên quan gì đến Kỳ Kỳ”

Bà y tá trưởng nhìn Diệp Phi với vẻ mặt đầy coi thường: “Hơn nữa, Kỳ Kỳ chỉ là một đứa nhỏ bé thấp hèn. Cô ta vốn không xứng với những đồ tốt như thế này “Chỉ có y tá trưởng như tôi sử dụng mới xứng với giá trị của máy tính bảng này”

Những người y tá ấy đều có vẻ mặt giống nhau, đó là không ai dám mua những món đồ đắt tiền như thế. Dựa vào đâu mà Đường Kỳ Kỳ được hưởng thụ như vậy?

“Đưa cảnh sát đến đâ) Diệp Phi lôi điện thoại ra gọi đến một số điện thoại: “Tôi bị cướp rất nhiều đồ cá nhân”

“Báo cảnh sát sao?”

Bà y tá trưởng có vẻ rất bình thường mà cười: “Cậu nghĩ cảnh sát sẽ quản những chuyện này sao?”

“Hơn nữa, cậu không hiểu quy củ phép tắc của công ty điện ảnh và truyền hình Tây Sơn này sao?”

“Không có giấy xin hay thư mời, cảnh sát sẽ tùy tiện đến xử án ở công ty Tây Sơn sao?”

Hơn nữa nơi này còn có bà Phùng chống lưng, cho nên bà ta cảm thấy Diệp Phi sẽ không thế hành động gì được Diệp Phi không thèm để ý đến bà ta, anh quay người cứu chữa cho Đường Kỳ Kỳ.

Chưa đến năm phút, hàng chục chiếc xe cảnh sát đã đến trước cửa công ty điện ảnh và truyền hình Tây Sơn.

Cửa xe mở ra, Liễu Hàn Yên mang theo vài người xuất hiện đẳng đẳng sát khí Hai người bảo vệ vừa định chặn lại, nhưng đã bị Liễu Hàn Yên đạp một cái.

Hơn ba mươi người nối đuôi nhau đi vào.

Động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn, xuất hiện ở phòng y tế.

Liễu Hàn Yên không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Bác sĩ Phi, xin anh ra chỉ thị”

Nhìn thấy bao nhiêu cảnh sát xuất hiện, toàn thân bà y tá trưởng run lên bần bật, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Dường như bọn họ không ngờ Diệp Phi có thể gọi nhiều người đến như vậy.

“Điện thoại của Đường Kỳ Kỳ, máy tính bảng, túi, tiền mặt, găng tay đều bị người khác cướp mất”

Diệp Phi đã sớm hỏi cô gái kia về những đồ vật đó, vì vậy anh nói liệt kê tất cả cho Liễu Hàn Yên: “Cô đưa người đi tìm tất cả những thứ ấy cho tôi”

“Bắt hết tất cả những nhân viên có liên quan, xử lý theo tội danh cướp đoạt tài sản cho tôi”

Diệp Phi chỉ tay vào bà y tá trưởng: “Ở đây có một tên cướp”

Bà y tá trưởng nheo mắt lại: “Không phải tôi ăn cướp, không phải tôi cướp.

Là bà Phùng đưa những thứ đó cho tôi.”

Liễu Hàn Yên cầm lấy danh sách liệt kê, không nói nhiều lời mà chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Bắt lấy bà ta”

Có vài người đàn ông mặc đồng phục tiến lên phía trước như hổ như sói, họ giữ chặt lấy bà y tá trưởng đang định chạy trốn rồi ghì chặt bà ta lên mặt bàn hẹp dài Bà y tá trưởng liên tục hét t‹ Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi : “Không phải tôi cướp, không phải tôi cướp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.