Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 138:




Chương 138:





Sắc mặt của Công Tôn Thiến trầm xuống: “Dương Thiên Thiên chúng tôi là khách hàng.”





“Khách hàng tiêu dùng mới là thượng đế, những kẻ tới dùng ké điều hòa thứ cho tôi không tiếp.”





Dương Thiên Thiên còn nghiêng đầu nói với một cô nhân viên trong số đó: “Tiểu Lan, lấy bộ tây trang này đi vệ sinh một chút để tránh việc sẽ không mang tới những trải nghiệm tốt nhát cho những khách hàng nữ khác.”





Cô nhân viên xinh đẹp kia cung kính gật đầu: “Dạ!”





Công Tôn Thiến vô cùng tức giận: “Dương Thiên Thiên, chúng ta cũng không có ân oán gì, vì sao cô lại chĩa mũi nhọn về phía chúng tôi chứ, có ý nghĩa gì không?”





“Chĩa mũi nhọn?”





Dương Thiên Thiên từ chối cho ý kiến cười: “Công Tôn Thiến, cô có thể bớt ấu trĩ đi một chút có được không vậy?





Tôi nhằm vào cô? Cô có cái gì tốt mà tôi phải nhằm vào cô cơ chứ?”





*Tôi là quản lý ở chỗ này, là người lương một năm trăm vạn, còn cô, một thân nhiễm trọng bệnh, ngay cả công việc cũng không có, lại còn ở một chỗ với Diệp Phi nữa chứ.”





Ngữ khí của cô mang theo sư chế nhạo: “Cô có cái gì tốt mà tôi phải nhằm vào cô chứ? Cô quả thực là đã mắc bệnh ảo tưởng mất rồi, không biết nên nói sao với cô nữa.”





“Còn có, nếu như cô thật sự muốn mua quần áo thì cũng không tới đây, đây không phải là nơi mà cô có thể tới.”





Ngón tay Dương Thiên Thiên chỉ tay về phía con đường bên ngoài cửa sổ: “Cửa hàng vỉa hè ở phía Đông mới hợp với cô, có điều quần áo ở đó cũng phải hơn ba trăm một Cai.





“Nếu như cô cảm thấy điều đó quá khó khăn thì được rồi nể tình chúng ta từng là bạn học tôi chọn cho cô hai cái giảm giá vậy?”





Thấy ngày càng đông người, Dương Thiên Thiên bày ra bộ dáng thấu tình đạt lý mà càng thêm nhiệt tình: “Tiểu Hồng, đem máy bộ sạch sẽ trong kho từ năm ngoái ra đây.”





“Thiến, y phục, trả cho cô ta!”





Diệp Phi thu lại sự ôn nhu vốn có, lộ ra sự khí phách bảo Công Tôn Thiến để bộ tây trang về chỗ cũ: “Chúng ta đi một gian khác mua.”





Công Tôn Thiên không chút do sự mà nghe theo.





Dương Thiên Thiên nhắc ngón tay lên, vẫy một cô nhân viên tới, lại căn dặn một câu: “Lấy đi vệ sinh, nhất định phải tiêu độc.”





“Đổi một gian mua, quần áo ở trung tâm mua sắm này, anh có đổi mười gian cũng không mua nỗi.”





Mấy cô nhân viên cũng xem thường bĩu môi, lúc này mà còn đòi làm bộ làm tịch nữa sao, có ý nghĩa gì không?





Diệp Phi không buồn để ý đến cô ta, kéo Công Tôn Thiến tới thương hiệu Prada đối diện, gian hàng này còn to và cao cấp hơn cả gian hàng của Dương Thiên Thiên.





Chanel! Dương Thiên Thiên bọn họ không nhịn được mà nhìn qua, ngay cả Đô Thị Mỹ Nhân còn không mua nổi lại còn muốn mua Chanel sao?





Mấy cô hướng dẫn mua hàng Chanel mặc dù nghe được tranh chấp ban nãy thế nhưng vẫn thân thiết mà mỉm cười tiến lên: “Chào anh chị, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh chị không.”





Công Tôn Thiến muốn kéo Diệp Phi rời đi.





“Dựa vào số đo của cô ấy, đem hết tất cả quần áo bao gồm cả nội y qua cho tôi.”





Diệp Phi lấy ra một cái thẻ ngân hàng: “Nhớ kỹ, là tất cả!”





*Tất cả đều lầy một bộ?”





Dương Thiên Thiên nghe vậy cười ra tiếng: “Một cậu con rễ đi ở rẻ mà lại nghĩ mình là phú nhị đại sao?”





“Thẻ ngân hàng của anh mà quẹt ra được 1 vạn thì coi như là tôi thua.”





Ngay cả Hoàng Đông Cường cũng không dám mua quần áo như vậy, Diệp Phi thì lầy đâu ra tiền để mà trả cơ chứ?





Nhân viên ở Đô Thị Mỹ Nhân cũng ôm hai tay trước ngực để chờ chế giễu.





Nhân viên Channel có chút do dự thế nhưng đến cuối cũng vẫn là thân thiện phục vụ.





Rất nhanh, quần áo đã được xếp đầy vào mười cái hòm, gía cả lên tới 20 triệu.





“Tích…” Diệp Phi thanh toán thành công, một lần trả hết sạch.





*A…” Nhất thời, quầy Chanel trở nên trấn động, nhân viên hướng dẫn nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt phát sáng, nhìn Công Tôn Thiến bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen ty! Ai cũng không ngờ tới Diệp Phi lại là một đại gia ngầm, lại còn tiêu tiền như rác nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.