Chương 134:
Đường Nhược Tuyết tức điên lên: “Diệp Phi anh đừng có mà ăn dắm chua loạn như vậy có được không, nó chả có ý nghĩa gì cả, anh mà lấy phần hơi sức này vào việc tìm kiếm công việc thì sớm đã tìm được công việc rồi đấy.”
Diệp Phi vẫn duy trì bình tĩnh: “Yên tâm, rất nhanh tôi sẽ kiếm được công việc.”
“Tôi không muốn cãi nhau với anh nữa…“Đường Nhược Tuyết áp chế con tức lại, đi tới trước mặt Diệp Phí nói: “Tôi biết ở Trung Hải này tìm việc cũng không dễ dàng gì, anh thứ nhất là chuyên ngành không giỏi, thứ hai là cũng đã bỏ việc trong một năm rồi, nhát thời không tìm được việc thì cũng là điều rất bình thường.”
“Chỉ là tôi hy vọng anh có thể duy trì được thái độ tích cực, đừng sa ngã, cũng đừng nghỉ thần nghỉ quỷ cả ngày như Vậy.”
“Như vậy đi, công ty tôi đang thiếu một bảo vệ, lương tháng 4 ngàn 5, thân thủ của anh cũng không tồi, ngày mai qua công ty Thiên Đường đi tôi sẽ bảo Tiểu Nguyệt sắp xếp.”
“Anh thích ứng một chút với công việc đi từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, sau đó lại nghĩ cách để tìm công việc phù hợp hơn.”
Thực ra Đường Nhược Tuyết cũng đã suy nghĩ và đấu tranh rất lâu rồi, đến cuối cùng mới phải đưa ra quyết định như vậy.
Để Diệp Phi tới công ty Thiên Đường, cô không chỉ phải hứng chịu sự châm chọc của mọi người mà còn phải hứng chịu áp lực đến từ Đường gia nữa.
Thế nhưng Diệp Phi không đi làm thì lại càng không được, nếu cứ đề Diệp Phi rảnh rỗi ở nhà thì Đường Nhược Tuyết lo anh sẽ trở nên suy bại mắt.
Cô vốn cho rằng Diệp Phi sẽ rất cảm kích, ai biết được anh ta lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có quyết định của mình, sau này cô cũng không cần cho tôi một vạn tiền tiêu vặt nữa, tôi có thể tự nuôi bản thân mình.”
“Phải rồi, cơm nước tôi nấu xong rồi, cô đợi mọi người về rồi ăn đi, tôi không có khẩu vị, tôi đi tắm rồi đi ngủ trước đây.
Nói xong, Diệp Phi đặt điều khiển TV xuống rồi bước lên lầu.
Tâm tình anh có chút không ổn.
Đường Nhược Tuyết không muốn ly hôn, dùng biệt thự Vân Đỉnh để ép buộc anh, Diệp Phi cho rằng hai người sẽ có cơ hội để phát triển tình cảm thế nhưng kết quả lại phát hiện ra đó chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Như Đường Nhược Tuyết đã nói, giữa bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, cô không hề có một tí tình cảm nào với anh cả.
Cái này đã được định trước là Đường Nhược Tuyết từ đầu đến cuối đều sẽ không tin tưởng anh, cũng sẽ không quan tâm tới việc anh có ác cảm với Triệu Đông Dương hay không.
Diệp Phi thầm than trong lòng: Trái tim dù nóng đến đâu cũng không thể làm tan được một hòn đá…
“Đứng lại! Đứng lại cho tôi!”
Trong lòng Đường Nhược Tuyết đang vô cùng không vui, cô hoàn toàn là vì Diệp Phi mà suy nghĩ có được hay không, vậy mà người đàn ông này lại chọc cô phát điên lên mới chịu cơ chứ.
Ngày càng quá đáng mà.
Đường Nhược Tuyết xông tới: “Diệp Phi, anh đứng lại cho tôi, tối nay anh phải nói cho rõ ràng với tôi chuyện này.”
*Tôi nhắc anh tìm công việc là không muốn anh lãng phí thời gian, cái này là sai sao?”
“Tôi vì muốn tốt cho anh, vì sao anh lại tức giận chứ?”
Diệp Phi xoay người bước xuống vài bước, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tôi không có gì mà phải tức giận cả, chỉ là tôi không thoải mái khi cô ở gần Triệu Đông Dương như.
vậy.”
Đường Nhược Tuyết tức giận không thôi: “Anh lại ăn cái dấm không dinh dưỡng này, có ngừng hay không thì bảo đây?”
Người đàn ông này bụng dạ cũng quá nhỏ nhoi rồi đi.
“Được, tôi có thể sẽ không gặp Triệu Đông Dương nữa, chỉ cần anh tìm được một công việc đàng hoàng, tôi lập tức sẽ không qua lại với anh ta nữa.” Đường Nhược Tuyết cũng đã bị chọc tức lên: “Anh có thể tìm được không?”
“Những lời cô vừa nói hy vọng cô sẽ giữ lời.” Diệp Phi không giấu giếm nữa: “Tôi đã mở một phòng khám, giờ.
đang cho người sửa sang lại, đại khái là hai tháng nữa có thể sẽ xong.”
“Tới lúc đó tôi cũng coi như là có một công việc chân chính rồi.” Nói tới đây, anh còn lấy ra một tờ đơn tuyên truyền: “Kim Chi Lâm, là nơi tôi sẽ làm việc sau này, do vậy tôi có thể tự nuôi bản thân mình được rồi.”
“Cái gì? Anh mở phòng khám?”
Đường Nhược Tuyết đầu tiên là kinh ngạc sau đó là tức giận: “Diệp Phi, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì cơ chứ?
Anh quên là mình đã đồng ý với tôi ba điều kiện rồi sao?”
“Anh thề với trời rằng anh sẽ không hành y chữa bệnh một cách bừa bãi.”
“Kết quả lại ngược lại, anh không chỉ âm thầm làm trái điều kiện mà còn trực tiếp mở phòng khám, trong mắt anh CÓ SỰ tồn tại của tôi không? Anh có còn coi tôi là vợ anh nữa không vậy?”
“Anh có biết như vậy sẽ hại chết rất nhiều người không?”
Cô đoạt lấy sớ tuyên truyền, càng nhìn càng thấy tức, nào là Kim Chi Lâm, nào là thần y, nào là bàn tay diệu kỳ, đây đúng là muốn lật trời mà.
“Tôi quả thực là đã đồng ý với cô là sẽ không hành y bừa bãi.”
Vẻ mặt Diệp Phi rất thản nhiên: “Thế nhưng mỗi lần tôi cứu người chữa bệnh tôi đêu năm chắc tuyệt đôi trong tay, vậy nên cũng không được tính là hành y bừa bãi.”
“Anh chơi chữ như vậy thấy thú vị lắm sao?”
Đường Nhược Tuyết xe rách tờ giấy tuyên truyền về phòng khám tức giận quát lên: “Bản thân anh thì có bao tiền chứ, anh không đếm ở trong đầu sao? Anh có giấy phép hành nghề y sao?”
“Tôi nói cho anh biết, thừa dịp giai đoạn đầu vẫn còn chưa đâu vào đâu, vẫn còn chưa xảy ra sự cố gì trong quá trình chữa bệnh, anh lập tức đóng phòng khám này lại ngay.”
*Tôi không muốn người nhà bệnh nhân tới gõ cửa, càng không muốn thấy anh vào tủ.”