Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 131:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 131:





Tiền Thắng Hỏa đứng lên nói: “Đừng đi, Diệp Phi sẽ không lừa anh đâu.”





“Lão Diệp anh thật sự không biết em bị thiếu cái gân nào nữa mà lại đi tin lời nói nhảm kia được.”





Dương Diệu Đông hừ một tiếng với Diệp Phi: “Tôi khuyên cậu, bớt dùng những chiêu trò này đi lừa người đi, néu không con chó con mèo nó cũng có thể lừa được cậu.”





“Thương nhân thì nên thành thật mà kinh doanh, không có việc gì thì đừng làm rối loạn hét cả lên như vậy.”





Anh ta cũng mắng luôn cả vợ chồng Tiền Thắng Hỏa.





Diệp Phi đuổi theo ra ngoài, Tiền Thắng Hỏa bọn họ cũng theo sau.





Rất nhanh Diệp Phi liền thấy Dương Diệu Đông đi về phía một chiếc xe Audi.





Thân chiếc xe Audi đấy được bao phu bởi một tầng hắc khí màu đen.





*Bíp…” khi Dương Diệu Đông ấn bíp một tiếng, sát khi trong nháy mắt liền bùng lên mạnh mẽ, độ dày của nó lên tới đỉnh điểm.





Ngay cả người lái xe, chỉ còn phần trán của Dương Diệu Đông là còn chưa bị nhiễm đen.





Sắp ngập đầu đến nơi rồi.





131-1-chang-re-bac-si.jpg







Tiền Thắng Hỏa nghe vậy sợ hết hồn, lập tức lấy bừa hộ mệnh chạy qua.





Không bao lâu, Tiền Thắng Hỏa liền quay lại, lau mồ hôi trên trán cười nói: “Tên này đúng là một kẻ cứng đầu cố chấp mà.”





“Cuối cùng vẫn là nể mặt mũi anh mà miễn cưỡng đồng ý nhét vào túi áo.”





Sau đó, anh thấp giọng nói: “Diệp Phi, Dương Diệu Đông sẽ xảy ra chuyện sao?”





Diệp Phi thở dài một hơi: “Hy vọng anh ta có thể sống sót…”





Cương 72: Niêm Phong Phòng khám Của Anh Sau khi từ nhà hàng Túy Tiên đi ra, Diệp Phi liền quay lại phòng khám chữa bệnh cho máy người, sau đó mới đi mua đồ ăn về nhà.





Khi anh nấu nướng xong thì bật TV lên xem đợi Đường Nhược Tuyết bọn họ trỏ về, từ cửa sổ anh đã nhìn thấy xe của Triệu Đông Dương đỗ ở cửa nhà.





Sau đó, Diệp Phi liền nhìn thầy Đường Nhược Tuyết đi ra.





Điều này khiến cho ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn.





Mặc dù Triệu Đông Dương không đi theo vào thế nhưng Diệp Phi không hiểu sao lại cảm thấy không vui trong lòng, cầm điều khiển TV không ngừng đổi kênh.





Rất nhanh, đại sảnh liền xuất hiện thân ảnh cao gầy của Đường Nhược Tuyết, một thân ảnh cao lãnh mà xinh đẹp cô tựa như một nữ thần không thể xâm phạm.





Đường Nhược Tuyết đổi một đôi giày, nhìn thấy ánh đèn mờ mò, Diệp Phi thì đang ngồi trên sofa xem TV, tâm tình của cô trong nháy mắt liền trở nên u ám hẳn lên, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên băng lãnh.





Người đàn ông này không thể cho ra một chút tiền đồ nào được sao?





Ngữ khí của Đường Nhược Tuyết mang theo tia chất vần: “Nhiều ngày như vậy rồi đã tìm được công việc chưa?”





Vẻ mặt Diệp Phi lạnh nhạt nói: “Sắp rồi, vẫn đang tìm, yên tâm đi, sẽ không ăn bám cơm gạo của Đường gia đâu?”





“Thái độ này của anh là sao?”





Thấy bộ dáng xa cách của Diệp Phi, sắc mặt của Đường Nhược Tuyết liền trở nên khó chịu: “Tôi có chê anh ăn chùa sao? Tôi là muốn anh có một công việc đàng hoàng.”





Vẻ mặt cô trông vô cùng khó coi: “Có công việc rồi thì mẹ anh cũng yên tâm hơn một chút, anh muốn bà ấy bán trà lạnh cả đời sao?”





Thấy bộ dáng cao lãnh của người phụ nữ trước mặt Diệp Phi không hề khách khí mà oán giận một câu: “Công việc đàng hoàng à, có thể ngày ngày quang minh chính đại cấu kết làm bậy sao?”





“Anh đang nói nhảm cái gì vậy chứ?” Đường Nhược Tuyết phần nộ: “Lời anh vùa nói nói lại thật rõ ràng cho tôi.”





Diệp Phi thở dài: “Không có gì hay để nói hết.”





“Xe tôi đã đưa cho Tiểu Nguyệt lái đi tiếp khách hộ rồi, Triệu Đông Dương vừa mới tới công ty tôi bàn chuyện hợp tác thuận tiện thì đưa tôi về thôi.”





Ánh mắt của Đường Nhược Tuyết trở nên sắc bén nhìn Diệp Phi: “Tôi với anh ta là trong sạch, anh đừng có mà ngậm máu phun người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.