Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 22: Phiên ngoại – Lâm Thanh 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm Lâm Thanh sinh nhật 16 tuổi, Lâm Triệt dùng tiền của mình mua cho y một cái cung Recurve mới tinh đường cong mượt mà vô cùng thuận tay. Khi Lâm Thanh nhận được món quà đặc biệt này tâm trạng vui sướng không thể diễn tả bằng lời, y biết Lâm Triệt ghét nhất là lựa chọn đồ vật, mà giờ cậu lại chọn một cây cung thuận tay và rất thích hợp với chiều cao của y như thế cực kỳ hiếm thấy, không phải may mắn thì là trước đó đã trưng cầu ý kiến người khác. Thật sự làm Lâm Thanh tràn ngập hạnh phúc từ sâu trong tâm hồn.
(*) Cung recurve: như tên gọi của nó, là loại hình cung có đường cong cong ở đầu... Recurve được làm bằng nhiều vật liệu khác nhau như gỗ, cacbon và sợi thủy tinh. Các đặc điểm chính của Recurve là nó có chân cong cong, và nó có một chuỗi duy nhất.
143055-203696Rất nhiều người nói Lâm Triệt và Lâm Thanh y như soi vào chiếc gương, hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lại cũng là sự bổ sung hoàn mỹ nhất. Cha mẹ cảm thấy có lỗi với Lâm Triệt, chỉ ở bên cậu có 1 năm đầu cùng với ông bà ngoại, vậy nên từ sau khi Lâm Triệt 5 tuổi, gia đình hai bên đều đặc biệt thương yêu Lâm Triệt, tựa như muốn bù đắp 5 năm khuyết thiếu cho cậu. Sau một quãng thời gian, Lâm Triệt càng ngày càng bướng cha mẹ Lâm không quản nổi cậu nữa, mà bất ngờ cũng như đáng vui mừng đó là Lâm Thanh nói thì Lâm Triệt sẽ nghe, vì thế trọng trách trông nom Lâm Triệt được giao cho Lâm Thanh, có điều, Lâm Thanh cũng rất tình nguyện chăm coi cho người em trai này.
Đến khi lên cấp ba, có thể nhìn ra Lâm Triệt đã qua cái tuổi nhổ giò, hết một năm đầu cậu mới cao lên thêm được 1cm, cuối cùng quá lắm cũng chỉ 1m75, còn Lâm Thanh thì lại cứ nhích từng tí từng tí, lên lớp 11 đã cao đến 1m8, đoạn thời gian đó Lâm Triệt cả ngày oán giận không hài lòng với vóc dáng không cao của mình, uống sữa ăn cơm nhiều cũng không có tác dụng.
Song cũng may Lâm Triệt thuộc hình thể gầy, thành ra trông có vẻ cao hơn, cậu là tạng người ăn thế nào cũng không mập mà phần lớn các cô gái đều ao ước muốn chết, có nốc cỡ nào cũng vẫn là vóc dáng ấy. Lên cấp ba phần chung ánh mắt của các cô gái đều có sự thay đổi, so với những cậu trai sôi nổi thì các cô ấy có thiên hướng đổ gục nam sinh ngoại hình tốt tính cách tốt thành tích tốt như Lâm Thanh hơn, vì vậy số người theo đuổi Lâm Thanh tăng trưởng thành từng tốp từng tốp, Lâm Thanh cũng không quá lưu tâm đến chuyện đó, y chỉ quan tâm làm thế nào mới có thể để Lâm Triệt ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, ngoan ngoãn chăm chỉ học tập.
Lâm Thanh nhớ rất rõ, ngày 25 tháng 12 lớp 11 năm đó cũng chính là ngày Giáng Sinh, 5 giờ 20 phút chiều Lâm Thanh nhận được tin nhắn gửi từ Lâm Triệt vừa nhìn là biết gửi nhầm người, nội dung dòng tin nhắn là: Hạ Gia Lâm, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi! —— Lâm Triệt.
Lâm Thanh không nói được cảm xúc lúc nhìn thấy tin nhắn đó, tức giận chăng hình như không phải, đố kị chăng có nhưng không rõ lắm, cứ mơ mơ hồ hồ, nhưng trực giác nói Lâm Thanh biết, chân tướng sẽ cực kỳ không ổn.
Sau đó Lâm Thanh xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, không nhắc về nó với Lâm Triệt cũng không tìm Lâm Triệt dạy dỗ cậu, tình huống bất thường ấy cũng làm Lâm Triệt thấp thỏm lo lắng chừng mấy ngày, cuối cùng cậu nghĩ rằng chắc bộ phận truyền tin gặp sự cố, tin nhắn vẫn chưa bị gửi đi.
Nhưng trong tình huống không một ai hay biết, Lâm Thanh đã chụp màn hình tin nhắn Lâm Triệt gửi xong cắt bỏ cái tên Hạ Gia Lâm đi, chỉ để lại câu nói ngắn gọn nhưng đặc biệt ấm áp kia. Tấm hình đó được giấu trong thư viện ảnh riêng tư.
Lớp 12, so sánh với những bạn học khác, Lâm Thanh vượt qua khá nhẹ nhàng, vì từ lúc đầu y đã quyết định thi vào đại học C ở thành phố C, bởi vì nó có chuyên ngành y thích đứng đầu đất nước. Còn Lâm Triệt, Lâm Thanh lại dùng các loại biện pháp bắt cậu không được ra ngoài chơi bóng ra ngoài lêu lổng ép cậu phải học. Lâm Triệt cầm tinh còn lừa, cứ phải có người đá thì cậu mới chịu đi, đầu óc cậu rất nhanh nhạy phản ứng cũng nhạy bén, nhưng lại không đặt tâm tư vào nghiệp học, vì thế thành tích vẫn luôn cao không cao mà thấp cũng không thấp. Lâm Thanh lên kế hoạch trù tính tương lai Lâm Triệt xong hết cả, cho cậu lên thành phố A học đại học, thời gian 4 năm đủ để cậu chơi thuận tiện kiếm thêm được kiến thức, chờ y học đại học xong cũng sẽ đến thành phố A phát triển, đến lúc đó sẽ lần nữa trói Lâm Triệt rong chơi phung phí chỉ số thông minh về bên mình, cậu muốn chơi thế nào thì chơi, chỉ cần nằm trong tầm mắt y.
Lâm Thanh biết mình quan tâm em trai quá nhiều, vượt quá mức độ cần thiết giữa anh em trong nhà, nhưng y không để tâm lắm, vì chăm sóc Lâm Triệt luôn luôn nghĩ đến Lâm Triệt là những chuyện y sẵn lòng làm, quan tâm chi người khác nghĩ thế nào.
Lâm Thanh trọ ở đại học, người bạn cùng khoa cùng phòng ký túc với y trùng hợp cũng có một người em trai, nhỏ hơn cậu ta 2 tuổi còn học lớp 11, vì cha mẹ ly dị nên quan hệ của hai anh em bọn họ cực kỳ tốt. Có một ngày Lâm Thanh cân nhắc thật lâu, cuối cùng cũng hỏi người bạn đó một vấn đề, ">
Cậu ta vuốt cằm suy ngẫm, trả lời bằng ngữ điệu vô cùng kiên định: "Mình sẽ bao một cái nhà hàng sang trọng, mời mấy chục bàn bạn bè thân thích đến chúc phúc cho nó, nói chung sẽ tận hết sức có thể tổ chức hôn lễ cho nó được rạng rỡ nở mày nở mặt."
Lâm Thanh lịch sự gật đầu cười với cậu ta xong im lặng rơi vào trầm tư. Nếu đổi lại là y, y sẽ làm thế nào?
Lâm Thanh suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đáp án chân chính trong nội tâm mình.
Giả sử đổi thành y, nếu Lâm Triệt kết hôn, y nhất định sẽ đập phá buổi lễ, triệt để phá hư hôn lễ của cậu!
Lâm Thanh đã nhắc nhở bản thân không biết bao nhiêu lần, đây là thứ tình cảm dị dạng. Thế nhưng mỗi khi tự nhắc nhở mình thì gương mặt tươi cười xán lạn của Lâm Triệt sẽ luôn đi theo lời nhắc và nhanh chóng chiếm cứ đầu óc y. Cuối cùng nhắc nhở không thành, Lâm Triệt dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Sau khi Lâm Triệt tốt nghiệp lớp 12 đậu đại học trọng điểm A, sự phấn đấu suốt cả năm hiển nhiên rất hữu hiệu, Lâm Triệt chọn một chuyên ngành khá là nhẹ nhàng đơn giản nói chính ra có phần tẻ nhạt theo ý mình.
Niềm say mê bóng rổ đã bị Lâm Thanh gạt bỏ ở năm 12, Lâm Triệt vốn định chơi thể thao lại như trước nhưng ba người bạn cùng phòng của cậu đều là trạch kỹ thuật có thâm niên, phong cách của cả phòng ký túc phải gọi là uể oải tàn héo, cả ngày đến đêm chỉ có tiếng gõ bàn phím là âm thanh có chút nội hàm, Lâm Triệt rơi vào hoàn cảnh đó càng ngày càng lười nhác, không bao lâu mưa dầm thấm đất trở thành trạch nam cả ngày chỉ có chơi game chơi game và chơi game, cái hố này sâu như biển, nhảy xuống rồi là thành điểu ti luôn. Lâm Triệt không phụ sự mong đợi của mọi người trở thành điểu ti cuối cùng trong phòng ký túc bốn người. Nếu phải chỉ ra sự khác biệt của Lâm Triệt với ba người kia, thì có lẽ Lâm Triệt là một điểu ti có vóc dáng ngoại hình không tệ.
(*) Điểu ti: tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Trong kỳ nghỉ, Lâm Triệt về thành phố C, Lâm Thanh nhìn thấy Lâm Triệt biến thành dáng vẻ chết bầm ấy cũng không nổi giận, trái lại còn rất hài lòng, y thấy Lâm Triệt có lười nhác thế nào vô dụng thế nào đi nữa cũng không sao, dù sau này cậu không làm gì chỉ chết dí ở nhà cũng không thành vấn đề, y hoàn toàn có thể nuôi cậu, Lâm Triệt càng không có năng lực thì càng cần đến sự giúp đỡ của Lâm Thanh y.
Bên phía Lâm Triệt sa đọa vào game online, còn bên phía Lâm Thanh nỗ lực nghiên cứu khóa luận, y muốn mau chóng hoàn thành chương trình học, càng sớm càng tốt.
Có lẽ y sẽ có thể vượt qua mà không cần đến 4 năm, đã có công ty nổi tiếng ở thành phố A chìa cành ô liu ra với y, nhưng Lâm Thanh còn chưa hài lòng lắm, y cần một nền tảng tốt hơn, chính vì thế cũng dốc sức hơn.
Nhưng những tháng ngày dốc sức nỗ lực ấy chỉ duy trì trong 2 năm.
Cho đến khi Lâm Triệt thiệt mạng vì tai nạn giao thông.
Lâm Thanh là tuýp người không nóng không lạnh, sự trầm ổn đã khắc vào xương tủy theo y từ lúc chào đời, vậy nên dù có là lúc nghe tin Lâm Triệt qua đời thì trên mặt y cũng không có quá nhiều biểu hiện, vẫn lạnh nhạt nhẹ như mây gió, cứ như thể không khác gì những ngày bình thường khác.
Thật ra chỉ là y không tin.
Y không tin Lâm Triệt đã chết, chuyện này là chuyện không thể, quá hoang đường. Nhất định là vì y quá chăm chú vào nghiệp học nên không biết đất nước đã lùi ngày Cá tháng Tư lại mà thôi.
Lâm Thanh nhiều lần thầm nhủ không nên nghĩ bậy, đây chỉ là chuyện cười cực kỳ man rợ không đạo đức.
Nhưng y biết mình chỉ đang lừa mình dối người, lúc đến nhà tang lễ tự tay nhận chiếc hộp tro cốt nặng trịch, Lâm Thanh hoàn toàn gục ngã.
Em trai của y, người em trai mà y thích nhất, giờ đây đã biến thành đồ vật y không thể giữ trong tay ư?
Mẹ Lâm, Trương Tuệ Chi, khóc thảm thiết, thật ra trong nội tâm người làm cha làm mẹ như bà với Lâm Thanh Bình, đều thương yêu Lâm Triệt hơn. Lâm Thanh là đứa con họ làm kiêu ngạo, họ vẫn luôn tự hào vì Lâm Thanh, còn Lâm Triệt là đứa con quan trọng nhất của họ, tình yêu thương họ dành cho Lâm Triệt thậm chí vượt qua cả dành cho Lâm Thanh, dù Lâm Triệt nghịch ngợm thích phá phách thế nào thì cũng sẽ không la rầy cậu quá nặng, chỉ cần Lâm Triệt đi ra ngoài một ngày, họ sẽ cảm giác trong lòng trống rỗng rất khó chịu. Nhưng bây giờ Lâm Triệt bé bỏng của họ chết rồi, Lâm Thanh Bình, một người đàn ông vững chãi cương trực hơn 40 tuổi cũng không tránh được che khuôn mặt lã chã nước mắt.
Đầu Lâm Thanh vẫn còn trong trạng thái rỗng tuếch, y ngơ ngơ ngẩn ngẩn về nhà, chức năng cả cơ thể đã biến mất chỉ còn lại chức năng giác quan là bị phóng to vô tận, cảm giác trong căn phòng không hề lớn này đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Lâm Triệt. Y với Lâm Triệt ở chung phòng từ nhỏ, phòng ngủ có chiếc giường hai tầng, diện tích khá lớn, là mẹ Lâm lựa chọn một thời gian dài mới lựa được cái to nhất, Lâm Triệt ngủ ở trên y ngủ ở dưới.
Cây cung Lâm Triệt tặng Lâm Thanh năm 16 tuổi được y cực kỳ trân quý treo trên tường, bởi vì chiều cao, nên cây cung không còn phù hợp với y nữa, nhưng Lâm Thanh vẫn treo nó ở đó như bảo bối, đồ Lâm Triệt tặng y, dù chỉ là một viên kẹo sặc sỡ y cũng không nhịn được mà gìn giữ nó.
Lâm Thanh cẩn thận cầm cây cung mới tinh như trước bò lên bậc thang của giường, mệt mỏi ngồi trên mặt giường thuộc về Lâm Triệt.
Lâm Thanh cúi đầu nhẹ vuốt ve cung, động tác dịu dàng như đang vuốt ve người mình yêu nhất, trong đôi con ngươi luôn không thể hiện quá nhiều tình cảm rốt cục biểu lộ ra nỗi thống khổ tận tâm can và nhớ nhung tận cùng.
"A Triệt." Giọng y khàn khàn như tiếng rên hấp hối thảm thiết của sợi dây đàn cello bị đứt.
Tất thảy nỗ lực đã qua của y đều là vì Lâm Triệt. Bây giờ Lâm Triệt đã đi mất, vậy toàn bộ những nỗ lực đó chẳng khác nào dã tràng xe cát không còn ý nghĩa.
Lâm Thanh chợt nhớ đến ngày mưa dầm ánh mặt trời không tỏ của mười mấy năm trước, Lâm Triệt bé nhỏ mở đôi mắt to tròn sóng sánh nước, toét miệng cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn, cậu ngẩng đầu hỏi y: "Là anh hả?"
...
Hôm đứng bên sân bóng rổ, Lâm Triệt nghiêng đầu quay lưng lại với ánh mặt trời, quanh thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh vẫy tay với y: "Anh! Em chờ anh lâu quá trời!"
Và cả câu nói bị y cắt câu lấy nghĩa: Mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.
...
Ký ức mười mấy năm như mãnh thú và thác lũ nháy mắt bao trùm lên Lâm Thanh, Lâm Thanh như cảm nhận được cái lạnh lẽo thấu xương đến từ biển sâu, y không cầm được run người cầm cập.
Nhưng chuyện của quá khứ quá tươi đẹp, khiến Lâm Thanh vừa cảm nhận nỗi sợ sệt mất mát đồng thời cũng nếm trải phần nào hạnh phúc, hai phía cùng giáp công y.
Lâm Thanh cúi đầu hôn lên cây cung lạnh lẽo, không dằn lòng được bật thốt ra, giọng nói run rẩy: "...Chỉ cần em có thể quay về, anh sẽ làm phù rể trong hôn lễ của em, anh sẽ mỉm cười chúc phúc cho em..."
Đến khi Lâm Thanh phản ứng lại mình vừa nói gì, thì ngờ đâu y đã đầm đìa nước mắt. Khóc không thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.