Chàng Khờ

Chương 65: Uy lực của một một nắm đấm




Vì có quá nhiều người nghi ngờ, tiếng phàn nàn quá lớn, hơn nữa giá chốt thật sự quá cao, phòng đấu giá yêu cầu kiểm tra tài sản cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc này mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía Ngô Bách Tuế.
Đấu giá viên hỏi xong cũng đưa mắt nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bách Tuế đón nhận ánh mắt của mọi người, anh chợt đứng lên, rút chiếc thẻ VIP đen Ngân hàng Giang Đông ra, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Còn cần kiểm tra không?”
Liếc mắt thôi đấu giá viên cũng đã nhận ra chiếc thẻ trên tay anh đúng là thẻ VIP đen hàng thật giá thật. Vẻ mặt đấu giá viên thoáng thay đổi, người này trả lời ngay: “Không cần kiểm tra nữa.”
Tiền gửi ngân hàng trong thẻ VIP đen chắc chắn không thể nhỏ hơn con số một trăm triệu, đây là sự thật trăm phần trăm, nếu số dư trong thẻ VIP đen không đủ một trăm triệu, ngân hàng có quyền thu hồi lại thẻ. Đấu giá viên là người hiểu biết nên rất rõ chuyện này.
Nói xong, đấu giá viên tức khắc giơ tay mời Ngô Bách Tuế, kính cẩn cất lời: “Tiên sinh, chúc mừng anh đã đấu giá thành công, xin mời anh theo tôi.”
“Sao lại không cần kiểm tra, rút một tấm thẻ rách là có thể chứng minh mình có tài sản hơn trăm triệu sao? Trong túi tôi còn có tận hơn mười tấm thẻ ngân hàng đấy!” Lôi Đình không phục bèn lớn tiếng kêu vang.
“Đúng vậy, làm sao có thể chứng minh anh ta có tài sản hơn một trăm triệu?” Rất nhiều người ồn ào phụ họa theo.
Đấu giá viên trầm giọng giải thích: “Đây là thẻ VIP đen của Ngân hàng Giang Đông, trong thẻ ít nhất phải có một trăm triệu, nếu các vị không tin thì có thể gọi điện hỏi Ngân hàng Giang Đông.”
Lời nói của đấu giá viên rất hùng hồn mạnh mẽ.
Chỉ trong phút chốc, đám người đã chợt sực tỉnh.
“Thẻ VIP đen à, hình như tôi từng nghe tới thứ này rồi, hình như đây là thẻ đặc quyền được chuẩn bị riêng cho những sếp sòng.”
“Đúng vậy, chủ tịch công ty tôi cũng có một chiếc, nghe nói tiền gửi trong đó quả thực không thể ít hơn một trăm triệu, nếu không ngân hàng sẽ thu hồi lại thẻ VIP đen.”
“Người này lại còn có cả thẻ VIP đen nữa, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, giờ tôi tin lời anh ta thật rồi đấy.”
“Tay nhà giàu này kỳ quặc thật, lắm tiền như vậy mà trông lôi thôi lếch thếch quá.”
Đủ những tiếng kêu thán phục vang lên trong hội trường phòng đấu giá.
Ngô Bách Tuế trở thành tiêu điểm, mọi người đều vô cùng kinh ngạc vì anh.
Lôi Đình và Lương Văn Ngạn cứng đờ người, bọn họ ngồi xuống, gương mặt xanh mét đờ đẫn, lòng họ lẫn lộn đủ tâm trạng. Trước đó hai người còn là nhân vật chính, hùng hổ co kéo tranh nhau vì cái giá hơn một triệu, còn định hạ bệ đối phương để tạo uy tín. Nào ngờ, người ta lại hô thẳng giá một trăm triệu, khiến trong tích tắc thôi bọn họ đã trở nên bé nhỏ như vậy. Mà đáng sợ hơn là, tên nhà giàu bỏ một trăm triệu ra để mua đêm đầu của một người phụ nữ lại có vẻ bề ngoài hệt như tên ăn mày. Bọn họ có chết cũng không tin tên ăn mày này có thể rút được một trăm triệu ra, nhưng bằng chứng đã rành rành trước mắt họ, bọn họ không thể không tin.
Lôi Đình và Lương Văn Ngạn như đang hứng chịu một cú sốc lớn, khó lòng bình tĩnh lại ngay được.
Đường Dĩnh và Phương Băng Băng ngồi cạnh Ngô Bách Tuế cũng vô cùng kinh ngạc, không thể nhúc nhích nổi, lòng họ như đang dậy sóng, hai người thật sự không tưởng tượng nổi ông chú công nhân trông hệt như một tên chết đói này lại là phú ông tiện tay là có thể rút hẳn một trăm triệu ra.
Thế giới này đúng là điên rồ.
“Tiểu Dĩnh, cậu nói đúng lắm, không thể có thành kiến với người khác được.” Phương Băng Băng lẩm bẩm.
Trong một tràng tiếng kêu kinh ngạc, Ngô Bách Tuế rời khỏi hội trường cùng đấu giá viên, tìm tới hậu trường của buổi đấu giá.
Trong phòng đấu giá có một chiếc máy quẹt thẻ cỡ lớn, đây là máy quẹt thẻ không hạn chế hạn mức giống như thẻ VIP đen trong tay Ngô Bách Tuế. Sau khi Ngô Bách Tuế quẹt xong một trăm triệu, anh bèn nói ngay với đấu giá viên: “Tôi đã trả tiền rồi, người đâu?” Giọng Ngô Bách Tuế rất trầm, tâm trạng cuộn trào bị anh đè nén lại.
Đấu giá viên mỉm cười nói: “Anh đừng sốt ruột vậy.”
Vẻ mặt Ngô Bách Tuế lạnh băng, anh trầm giọng: “Tôi phải gặp cô ấy.” Phải gặp được Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế mới có thể yên tâm, anh không muốn phí mất một giây nào.
Đấu giá viên chầm chậm giải thích: “Chắc chắn cô ấy không có ở phòng đấu giá của chúng tôi. Hoạt động đấu giá của chúng tôi có quy trình, giao dịch của anh không thể hoàn thành ở phòng đấu giá.”
Nói rồi, đấu giá viên lấy một tấm thẻ ra khỏi chiếc hộp tinh xảo, đưa cho Ngô Bách Tuế, nói: “Đây là thẻ phòng Trúc U Cư, anh tới đó đi!”
Trúc U Cư là một khách sạn nổi tiếng tại Bạch Vân Cổ Trấn.
Phòng của Trúc U Cư đều có phong cách cổ đại, đình đài lầu gác, hồ nước thủy tạ, xung quanh trồng kín cây cảnh, nơi này giống hệt như trang viên thời cổ đại, mang đầy màu sắc cổ xưa, đây là một địa điểm đặc sắc của thị trấn cổ này. Giá phòng một đêm ở đây không hề rẻ.
Ngô Bách Tuế nhận lấy thẻ phòng, nhìn số phòng bên trên rồi ngẩng đầu, đưa mắt trông đấu giá viên chằm chằm, anh gằn giọng: “Tôi mong anh không lừa tôi.” Một câu nói đơn giản nhưng chứa đầy vẻ uy hiếp.
Nói rồi, Ngô Bách Tuế quay người bỏ đi.
Vừa rời khỏi phòng đấu giá anh đã đụng mặt Đường Dĩnh và Phương Băng Băng đang đứng ngoài cửa.
Hai người thấy Ngô Bách Tuế bèn tiến lại ngay.
“Sao chú lại có nhiều tiền vậy, chú làm nghề gì thế?” Đường Dĩnh rất tò mò về Ngô Bách Tuế, cô không nén được ý nghĩ tìm hiểu thêm về anh.
Ngô Bách Tuế vội vã bước đi, anh không muốn dừng lại, cho dù anh biết Đường Dĩnh là cô gái đơn thuần lương thiện, nhưng bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Hạ Mạt Hàn, anh không có tâm trạng để ý đến người khác, vì vậy anh không dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước, giống như không nghe thấy lời Đường Dĩnh nói.
Lúc này Phương Băng Băng cũng lên tiếng hỏi: “Chú ơi, chú nỡ tiêu 100 triệu vì một người phụ nữ, chú xem ngoại hình của cháu trị giá bao nhiêu tiền?”
Phương Băng Băng vốn dĩ hết sức coi thường Ngô Bách Tuế, nhưng không thể xem mặt mà bắt hình dong, Ngô Bách Tuế không chỉ có tiền mà còn hào phóng khác thường, tiêu 100 triệu thoải mái giống như người khác tiêu một tệ, chuyện này làm làm Phương Băng Băng tò mò về Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không để ý đến Đường Dĩnh, càng không để ý đến Phương Băng Băng, anh vẫn bước nhanh về phía trước như cũ.
Thấy Ngô Bách Tuế hoàn toàn coi mình và Đường Dĩnh là không khí, Phương Băng Băng không hài lòng, cô ta tức giận mắng một câu: “Hừ, chẳng qua chú chỉ có chút tiền thôi mà, kiêu căng cái gì chứ!”
Đường Dĩnh không tức giận, cô còn nói đùa với Phương Băng Băng: “Người ta không chỉ có chút tiền thôi đâu.”
Phương Băng Băng chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ngô Bách Tuế chưa đi được mấy bước, đột nhiên có hơn mười người đàn ông cao to xông ra từ hai lối đi, ngáng đường của Ngô Bách Tuế.
Người cầm đầu chính là đại ca của Bạch Vân Cổ Trấn, Lôi Đình.
“Thằng này được đấy, dám cướp phụ nữ với tao, mày có biết Bạch Vân Cổ Trấn là địa bàn của ai không?” Lôi Đình nhìn Ngô Bách Tuế với ánh mắt tràn đầy khinh thường, gã trầm giọng nói.
Lôi Đình là người bản địa, gã biết rất rõ về Bạch Vân Cổ Trấn, những nhân vật có máu mặt ở nơi này gã đều biết, gã chưa gặp Ngô Bách Tuế bao giờ, rõ ràng không anh phải người ở đây, Lôi Đình đương nhiên là không quan tâm rồi.
Ngô Bách Tuế không có tâm trạng để ý đến Lôi Đình, anh định đi vòng qua gã, nhưng gã không cho anh toại nguyện, gã tiếp tục ngăn cản Ngô Bách Tuế và hống hách hỏi: “Còn muốn đi? Hôm nay mày làm tao mất mặt, nếu mày không đền cho tao một triệu thì đừng mong rời khỏi Bạch Vân Cổ Trấn.”
Lôi Đình biết Ngô Bách Tuế không phải người bản địa, lại biết rõ anh rất giàu có, có thể tiêu một trăm triệu mà không cần suy nghĩ, một triệu tệ chỉ là tiền lẻ với anh, làm sao gã có thể bỏ qua cho con mồi ngon thế này được? Gã cố ý ngăn cản Ngô Bách Tuế ở đây là để tống tiền anh.
“Anh Lỗi, anh có thể nể mặt tôi bỏ qua chuyện này không?” Đường Dĩnh thấy Ngô Bách Tuế bị bao vậy liền vội vàng tới giải vây cho anh.
Lôi Đình nhìn Đường Dĩnh và hỏi: “Cô quen nó?”
Đường Dĩnh khẽ gật đầu: “Vâng.”
Lôi Đình cau mày nói: “Cô quen cũng không được, nó làm tôi mất mặt ở trung tâm bán đấu giá, nó không cho tôi một triệu thì chuyện này không thể dừng lại như vậy được.”
Giọng điệu của Lôi Đình cứng rắn, không dễ phán bác lại, đám đàn em của gã ai cũng ngang ngược nói: “Đúng vậy, bắt buộc phải đền một triệu tệ.”
“Rõ ràng các anh đang cướp bóc trắng trợn.” Đường Dĩnh nổi giận vì thấy Lôi Đình nói chuyện vô lý.
Lôi Đình chăm chú nhìn Đường Dĩnh và nghiêm nghị nói: “Đưỡng Dĩnh, tôi nể mặt cô nên không so đo với cô, nhưng tôi mong cô chú ý lời ăn tiếng nói của mình một chút.”
Đường Dĩnh nghiêm mặt lại, cô còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này Phương Băng Băng đột nhiên chạy đến ngăn cô, cô ta nhẹ giọng khuyên giải: “Tiểu Dĩnh, cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Đường Dĩnh cắn môi, không nói gì nữa.
Lúc này, Ngô Bách Tuế đột nhiên lạnh lùng nói: “Cút hết đi cho tao.” Ngô Bách Tuế rất không vui vì đám người này cứ bám riết lấy anh, làm mất thời gian của anh.
Nghe thấy Ngô Bách Tuế nói như vậy, Đường Dĩnh bất giác giật nảy mình, cô nhanh chóng giải thích với Ngô Bách Tuế: “Chú, chú đừng nói bậy, anh Lôi đánh nhau giỏi lắm, anh ấy có thể đánh chết một con bò chỉ với một cú đấm.”
Nhưng muộn rồi, Lôi Đình nghe thấy Ngô Bách Tuế bảo gã cút đi, gã lập tức nổi giận, gã tức giận nói với Ngô Bách Tuế: “Con mẹ nó, hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì mày sẽ không biết sự lợi hại của tao.”
Sắc mặt của những người có mặt tại buổi bán đấu giá thay đổi.
Vừa dứt lời, cơ thể vạm vỡ của Lôi Đình chuyển động, gã mạnh mẽ tiến lên phía trước, giơ nắm đấm lên hướng về phía Ngô Bách Tuế.
Cánh tay của Lôi Đình khỏe như sấm sét, rồng bay trên trời, hướng về Ngô Bách Tuế.
“Chú ơi, chạy mau!” Đường Dĩnh tự biết mình không thể giúp Ngô Bách Tuế, cô chỉ có thể căng thẳng nhắc nhở anh.
Nhưng Ngô Bách Tuế không hề tránh đi, đối diện với cú đấm cứng như sắt có thể giết chết một con bò của Lôi Đình, anh chỉ nhẹ nhàng siết bàn tay lại thành một nắm đắm và phản công.
Bốp!
Hai nắm đấm va vào nhau, phát ra âm thanh vang dội.
Ngô Bách Tuế không hề di chuyển, vậy mà cả người Lôi Đình lại bay về phía sau giống như bị sét đánh.
“Á, tay của tôi, tay của tôi gãy rồi.” Lôi Đình nằm trên mặt đắt, đau khổ kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.